Con Vợ Lẽ Tu Tiên

Chương 34

Đoạn Cầm bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, nàng cũng rất muốn biết chính mình rốt cuộc bị làm sao vậy, luôn khống chế không được mà đem suy nghĩ trong lòng buột miệng thốt ra.

“Lão phu nhân mấy ngày trước đây có thể là bởi vì chuẩn bị tiệc mừng thọ cho nên vẫn luôn ngủ không tốt, có lẽ là do quá mệt mỏi.”

Thái ma ma thấy lão thái gia cùng lão phu nhân có chút giằng co, chạy nhanh tiến lên thay lão phu nhân nói chuyện.

“Nếu mệt mỏi thì về phòng nghỉ ngơi đi, đừng ở chỗ này làm ra chuyện mất mặt xấu hổ.”

Lê Thịnh Vũ đè nặng lửa giận nhỏ giọng nói, nếu không phải lúc này còn đang ở trong yến hội, xung quanh còn có rất nhiều danh môn đại tộc ở đây, ông ta đã sớm nhịn không được muốn giáo huấn xuẩn phụ này.

Đoạn Cầm cũng biết chính mình hẳn là nên tránh né một chút cho thỏa đáng, miễn cho lát nữa lại nói sai cái gì lại làm ra chuyện chê cười, nhưng trong lòng lại có chút không cam lòng, bất quá nàng còn chưa có đứng dậy bên ngoài lại vang lên tiếng thông báo có khách đến, đành phải sửa sang lại vạt áo ngồi xuống.

Người đi vào chính là Triệu gia đại công tử của Vân Thành Triệu Nhược Đình, năm nay mới hai mươi lắm tuổi đã gần đạt tới Hậu Thiên tầng chín, là một trong những võ giả trẻ tuổi nhất được rất nhiều người chú ý đến, còn người đi theo hắn phía sau tiến vào chính là thân đệ đệ Triệu Nhược Minh, bộ dáng phong lưu phóng khoáng đúng là tình nhân trong mộng của rất nhiều tiểu thư khuê các.

"Triệu Nhược Đình thay mặt phụ thân đến đây chúc thọ Lê lão tiền bối, chúc Lê lão tiền bối phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn.” Triệu Nhược Đình chắp tay hướng về phía chủ vị Lê Thịnh Vũ đang ngồi cất cao giọng chúc thọ.

Đoạn Cầm nhìn thấy thọ lễ của Triệu gia đang được dâng lên, cố ý xoay mặt qua chỗ khác không muốn nhìn, lại thấy ở phía dưới đang đứng hai vị công tử của Triệu gia mới cười nói. “Đại công tử của Triệu gia quả nhiên khí độ bất phàm, chỉ sợ thiên hạ này chỉ có một.”

“Lão phu nhân quá khen.” Những câu khen ngợi như thế này, từ nhỏ Triệu Nhược Đình đã nghe được rất nhiều, cho nên chỉ khiêm tốn đáp lại một câu.

Mọi người ở đây cho rằng Lê lão phu nhân cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường, nhưng chưa kịp vui mừng lại nghe thấy nàng một lần nói ra những câu kinh chết người khác.

“Chỉ tiếc Triệu đại công tử trong nhà đã có thê thất, nếu không Uyển nha đầu nhà ta cùng ngươi thật ra rất xứng đôi, còn Tứ công tử thì phong lưu phóng khoáng lại chưa đón dâu, chính là tư chất hơi kém chút.”

Triệu đại công tử nghe xong lời này của lão phu nhân biểu tình trên mặt liền có chút khó coi, ngược lại là Triệu Nhược Minh ở phía sau lại không giận ngược lại còn tươi cười, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng lay động trong tay quạt xếp, thái độ không hề kềm chế nói: "Không vào được mắt của Lê lão phu nhân, là do Triệu mỗ không có phúc khí.”

Kỳ thật lần này Triệu Nhược Minh sẽ cùng huynh trưởng tới đây, là do nghe theo lệnh của trưởng bối muốn hắn tới đây gặp mặt đích tiểu thư của Lê Phủ, chỉ là bên người Triệu Nhược Minh hồng nhan tri kỷ vô số, sao có thể chịu được tuổi còn trẻ đã phải cưới phu nhân về quản hắn, còn đang buồn rầu không biết tìm cớ gì để từ chối trưởng bối. Không nghĩ tới Lê lão phu nhân lại trước tiên tỏ ra ghét bỏ hắn, vì vậy Triệu Nhược Minh cũng liền thuận theo mà cưỡi lừa xuống núi.

Ở đây có không ít thiếu nữ trong độ tuổi thanh xuân đang lén lút nhìn về phía Triệu Nhược Minh, nghe hắn trả lời như vậy trong lòng đều mừng thầm không thôi, Lê lão phu nhân nói ra những lời kia nhưng thật ra giúp các nàng giải quyết bớt một đối thủ cạnh tranh.

Lê Uyển lại vội vàng nhìn Hồng Mạn, “Mẫu thân, ngài mau nói một câu a.”

“Triệu công tử chớ trách, hôm nay thân thể của lão phu nhân có chút không khoẻ, cho nên mới nói khó nghe như vậy, ngươi cũng đừng để trong lòng.” Hồng Mạn rốt cuộc cũng bình tĩnh không được nữa lập tức đứng dậy nói một câu muốn hòa hoãn quan hệ.

“Nếu như lễ vật đã đưa đến, ta cùng với đệ đệ xin cáo từ trước.”

Triệu Nhược Đình tuy rằng biết rõ trong lòng đệ đệ nghĩ gì, nhưng vẫn không thể chịu đựng được, đối lời nói của Lê phu nhân làm như không nghe thấy.

Sau này Lê Thiên Thừa có thể đi được bao xa còn chưa biết được, nếu như muốn so sánh với Triệu gia thì còn kém xa lắm, khẩu khí vừa rồi của vị lão phu nhân này không nhỏ tý nào.

“Hiền chất, sao không ở lại uống ly rượu rồi hãy đi?”

Lê Thịnh Vũ có chút mất tự nhiên mở miệng giữ lại, trong lòng rất hối hận vừa rồi không có cường ngạnh làm Đoạn Cầm rời đi, làm cho hiện tại lại đắc tội với Triệu gia.

“Không được.”

Triệu Nhược Đình lãnh đạm nói ra hai chữ, liền mang theo đệ đệ rời đi.

“Lê huynh, hôm nay Lê lão phu nhân hình như có chút kỳ quái.”

Quan Hạo Nhiên vẫn còn đang ăn vạ bên cạnh Lê Thiên Duyên chưa chịu đi, vẻ mặt tò mò hỏi.

Vừa rồi mới đem người của Thuận Thành Trang đuổi đi, lúc này lại tỏ ra ghét bỏ Triệu công tử, tuy rằng thiên phú của Triệu Nhược Minh không bằng Triệu gia đại công tử, nhưng cũng là nhân tài kiệt xuất, Lê lão phu nhân rốt cuộc là cố ý hay là có nguyên nhân nào khác.

“Chuyện này ta cũng không rõ cho lắm.”

Lê Thiên Duyên nhún vai, trên tay lại không ngừng gắp thức ăn cho Trừng Kỳ, xem hắn ăn nhiệt tình như vậy, xem ra đồ ăn hôm nay hương vị không tồi.

Quan Hạo Nhiên đương nhiên cũng nhìn thấy hành đồng này của Lê Thiên Duyên, bên ngoài mọi người đều đồn đãi Lê Thiên Duyên cưới cái song nhi xấu xí cảm thấy xấu hổ và tức giận đến mức muốn tự sát, hiện tại xem ra lời đồn đãi không thể tin được.

“Lê huynh đối phu lang thật là săn sóc tỉ mỉ a.”

“Làm gì có, Trừng Kỳ vẫn còn nhỏ, cho nên muốn chiếu cố nhiều hơn thôi.” Lê Thiên Duyên cười cười nói.

Trừng Kỳ nghe thấy lời này của Lê Thiên Duyên, đang ăn vui vẻ đột nhiên dừng lại, nhìn thoáng qua trong chén đồ ăn Lê Thiên Duyên gắp cho hắn, sau đó hung hăng nhét vào trong miệng, trong lòng thầm nghĩ: Hắn đâu có nhỏ, nguyên lai thiếu gia đối xử tốt với hắn chính là xem hắn như tiểu hài tử sao.

“Ha hả, Lê huynh nói cũng đúng.”

Tuy rằng cảm thấy lời này của Lê Thiên Duyên có chút không thích hợp, nhưng Quan Hạo Nhiên vẫn là phụ họa theo.

Quan Hạo Nhiên nhìn lướt qua người Lê Thiên Duyên trộm liếc mắt nhìn người bên cạnh hắn, vị tiểu phu lang này xác thật vẫn còn hơi nhỏ vẫn còn chưa nảy nở hết, bất quá cũng đừng nói, chỉ cần nhìn một cách đơn thuần nửa mặt bên phải của song nhi này kì thật diện mạo cũng không kém, thật là có chút đáng tiếc.

Tới rồi lúc này, Đoạn Cầm cũng nhận thấy được không thích hợp, những lời nói vừa rồi nàng rõ ràng chỉ là nghĩ thầm trong lòng, sao có thể về điểm này tự chủ nàng cũng không làm được, khẳng định là nơi nào xảy ra vấn đề, vì không để mọi chuyện tiếp tục chuyển biến xấu nữa, Đoạn Cầm cũng không dám tiếp tục ở lại đây.

“Thái ma ma, đỡ ta đến phía sau nghỉ ngơi.”

Lê Thịnh Vũ nghiêng đầu nhìn nàng, nghiến răng nói, “Ngươi vốn dĩ nên sớm đi vào.”

Thái ma ma nhìn thấy sắc mặt của lão thái gia không tốt, nhanh chóng đỡ lấy lão phu nhân hướng cửa sau của yến đường rời đi, trên mặt có chút lo lắng hỏi, “Lão phu nhân, hôm nay ngài bị làm sao vậy?”

“Ta cũng không biết nữa, cảm giác như là đang trúng tà vậy.” Đoạn Cầm xoa xoa cái trán, nếu nàng biết được nguyên nhân thì tốt rồi.

“Lão phu nhân xin dừng bước.”

Hai người còn chưa có đi xa phía sau liền truyền tới tiếng nói, Đoạn Cầm cũng nhận ra là giọng nói của Hồng thị, cái tay đang nắm lấy Thái ma ma không khỏi nắm thật chặt, ra hiệu cho nàng đừng dừng lại.

Hồng Mạn vừa thấy lão phu nhân muốn đứng dậy rời đi, cũng kiềm chế không được mà đuổi theo, lúc này lại thấy bà ta đối chính mình làm như không thấy, lại càng không muốn buông tha.

“Lão phu nhân làm vậy có ý gì? Vì sao lại đem hôn sự của Uyển nhi tùy ý nói ra trong yến hội, cho dù có muốn nói đi chăng nữa cũng phải lựa lời để nói chứ, có ai như ngài nói kiểu này không, như vậy chẳng khác nào là hủy nhân duyên của người khác?”

Lê Uyển thích Triệu Nhược Minh chuyện này lão phu nhân cũng biết, vì hôn sự của Lê Uyển, nàng đã tốn biết bao nhiêu tâm tư cùng rất nhiều sức lực mới có thể đem bức hoạ của Lê Uyển đưa đến trên tay Triệu phu nhân, lại còn làm người ở Triệu gia thế Lê Uyển nói tốt, rốt cuộc cũng đợi được đến lúc Triệu phu nhân động tâm, nhưng hôm nay lại bị lão phu nhân nhẹ nhàng nói mấy câu hoàn toàn huỷ hoại hết thảy.

“Phu nhân, ngài đã đi quá giới hạn rồi.”

Thái ma ma nhìn thấy lão phu nhân không có phương tiện mở miệng nói chuyện mới thế chủ tử trả lời.

Nàng ở bên cạnh lão phu nhân hầu hạ rất nhiều năm, vãn bối trong Lê phủ người nào nhìn thấy lão phu nhân mà không cung kính, hiện giờ lại thấy bộ dáng hưng sư vấn tội của Hồng thị, Thái ma ma cũng có chút không quen nhìn.

“Bà cũng biết ta là phu nhân, nơi này có chỗ cho một cái hạ nhân như bà nói chuyện sao? Nếu không phải Thừa nhi của ta biết tranh đua, Lê phủ làm sao sẽ có phong cảnh như hôm nay, sao có thể làm các thế gia vọng tộc ở Thuận Thành cùng Vân Thành đến đây chúc mừng.” Hồng Mạn tự tin mười phần nói, Lê phủ có thể có hôm nay hoàn toàn là dựa vào con của nàng.