Con Vợ Lẽ Tu Tiên

Chương 33

Lê Thiên Duyên nhìn vẻ mặt của Quan Hạo Nhiên vẫn còn mờ mịt, đơn giản liền đổi cách giải thích khác.

“Nếu như thực sự có thể dùng đan dược làm người thường có linh căn, tiên tông đâu cần cứ cách mười năm lại đến nhân gian tuyển chọn đệ tử có linh căn chi nữa?”

“Bọn họ chỉ cần lấy đan dược bồi dưỡng con cháu hoặc hậu bối trong tộc là được, nơi nào sẽ thiếu đệ tử đến nỗi yêu cầu khắp nơi giăng lưới thu nạp người thường có linh căn.”

Quan Hạo Nhiên vừa nghe vậy liền bừng tỉnh ngộ ra, “ Ta thật sự quá ngu dốt mà, không có suy nghĩ thấu triệt như Lê thiếu, nghe người ta nói tên cao nhân kia là từ tiên tông ra ngoài du lịch, ta còn tưởng rằng thật sự gặp được quý nhân đâu.”

Nghe nói đến tiên tông giữa mày của Lê Thiên Duyên liền nhảy dựng lên. “Ngươi nói tên cao nhân kia là tu giả.”

“Không sai, dì của ta nói hắn là đệ tử đắc ý của trưởng lão tiên tông nào đó, hiện giờ mới có hai mươi tuổi đã là Luyện Khí tầng bốn, thực lực tương đương với võ giã Tiên Thiên tầng một.” Quan Hạo Nhiên nói đến tu tiên giả kia, trong lời nói đều là hâm mộ.

Võ giả phải vượt qua Hậu Thiên tầng chín mới có thể chạm đến ngạch cửa cấp bậc Tiên Thiên, hơn nữa ranh giới từ Hậu Thiên đến Tiên Thiên rất khó vượt qua, đã có rất nhiều võ giả Hậu Thiên tầng chín nghiên cứu mấy chục năm cũng không thể vượt qua nó, những võ giả có thể trước 30 tuổi bước vào cấp bậc Tiên Thiên thì thiếu chi lại thiếu, còn tu giả thì chỉ cần đến Luyện Khí tầng bốn là có thể đuổi kịp một một võ giả Tiên Thiên.

Lê Thiên Duyên nghe xong lại khịt mũi khinh thường, nếu thật sự là đệ tử của một vị trưởng lão tiên tông sao lại chạy tới nhân gian lừa gạt hãm hại người khác, phải biết rằng từ trước đến nay tu giả rất kiêu ngạo luôn cảm thấy bản thân mình cao quý hơn người khác rất nhiều, nếu không có duyên phận rất ít có người nào sẽ nguyện ý cùng người thường làm bạn, bất quá hiện tại đã biết nơi này có tu giả tồn tại, hắn phải cẩn thận chú ý đến Trừng Kỳ mới được.

“Ta cứ mãi lo nói chuyện, suýt chút nữa đem chuyện quan trọng quên mất.”

Quan Hạo Nhiên nói xong nhanh chóng từ trong túi áo trước người móc ra một cái túi gấm đưa cho Lê Thiên Duyên.

“Đây là cái gì?”

Lê Thiên Duyên tiếp nhận túi gấm vẻ mặt khó hiểu hỏi lại, mở ra lại thấy bên trong nằm một tờ khế đất của một căn biệt uyển cùng một cái trận bài.

“Đây là tạ lễ mà nương của ta muốn đưa cho ngươi, mấy ngày nay nàng vẫn luôn đợi ngươi ra phủ để đưa nhưng không được, cho nên hôm nay nhờ ta chuyển cho ngươi.” Quan Hạo Nhiên cười cười nói.

“Tạ lễ? Xem ra Quan gia biết được tin tức rất nhanh a.”

Chuyện hắn bị phân ra phủ còn chưa có truyền ra ngoài, Quan phu nhân cũng đã biết được, còn ra tay hào phóng như vậy, đưa hắn một bộ biệt uyển.

“Hắc hắc, kỳ thật nương của ta cũng không có ý gì khác, chỉ đơn thuần là muốn cảm tạ ngươi thôi, đã là tạ lễ thì phải đưa đúng ý mới hay, bộ biệt uyển này có bố trí cao cấp phòng hộ trận, tuyệt đối an toàn.” Quan Hạo Nhiên sợ hắn hiểu lầm, mở miệng giải thích nói.

Kỳ thật nương là muốn đưa bạc cho Lê Thiên Duyên, bất quá hắn cảm thấy đưa bạc không bằng đưa biệt uyển, như vậy mới có thể mượn sức đối phương.

Lê Thiên Duyên nghĩ nghĩ liền đem túi gấm nhận lấy, “Đã làm phiền Quan phu nhân lo lắng.”

Hắn vẫn còn chưa hiểu rõ hết Hành Võ đại lục, đặc biệt là sau khi nghe được ở đây có tu giả tồn tại, Lê Thiên Duyên cảm thấy phải càng cẩn thận hơn mới được, tốt nhất nên tìm một nơi thanh tịnh có thể tu luyện, chờ khi hắn có đủ năng lực bảo vệ Trừng Kỳ mới có thể đi tìm hiểu tiên tông.

“Đúng rồi Lê huynh, ngày ấy ngươi sử dụng bùa chú trên người còn không, nếu còn vậy có thể bán cho ta mấy trương được không.”

Quan Hạo Nhiên vừa thấy Lê Thiên Duyên chịu nhận lấy túi gấm, liền nhịn không được mà chà xát lòng bàn tay nói, “Lê huynh cứ việc nói giá.”

Lê Thiên Duyên hơi híp mắt đánh giá đối phương, khó trách gia hỏa này sẽ bị người khác lừa ăn Tráng Dương đan, mấy tên có tiền như hắn thật sự làm người hận đến mức chỉ muốn hung hăng chặt chém, bất quá nơi này cũng không thích hợp để bán bùa chú.

“Năm trăm lượng một trương, nếu ngươi muốn, sau này cứ đến biệt uyển tìm ta mua.”

“Vậy xem như nói định rồi.”

Quan Hạo Nhiên nghe thấy Lê Thiên Duyên chịu bán, cũng không so đo Lê Thiên Duyên tăng giá, chỉ cần bùa chú thực sự có hiệu quả, đừng nói là năm trăm lượng, một ngàn lượng cũng xứng đáng.

Tuy rằng vị trí Lê Thiên Duyên ngồi ít bị chú ý đến, nhưng vẫn bị không ít ánh mắt của người người xung quanh để ý. Nhất là mấy vị thiếu gia của Lê gia có tuổi xấp xỉ với Lê Thiên Duyên khi nhìn thấy hắn cùng Quan Hạo Nhiên ở trong góc nói chuyện bộ dáng như là giao tình không tồi, trên mặt đều lộ ra biểu tình ghen ghét phẫn nộ.

Tuy rằng Quan Hạo Nhiên không học vấn không nghề nghiệp, nhưng lại là bảo bối độc đinh của Quan gia, mẫu thân của hắn lại là người của Đường gia ở Vân Thành, bối cảnh của vị thiếu gia này thì không cần phải nói nữa, quan trọng là Quan Hạo Nhiên ra tay rất hào phóng, những người đi theo hắn đều được không ít chỗ tốt, có rất nhiều người ở Tấn Thành đều phải xếp hàng nịnh bợ hắn đâu.

Trước kia quan hệ của Lê Thiên Duyên cùng Quan Hạo Nhiên đều như nước với lửa, không hiểu sao lại đột nhiên thân thiết, cứ nghĩ sau khi hắn bị phân ra Lê phủ sẽ trở nên khốn cùng thất vọng, hiện tại lại đáp được thuyền của Quan thiếu, sau này thế nào thật đúng là khó mà nói trước được.

Hai người nói chuyện một hồi, trong yến hội đột nhiên vang lên một trận xôn xao, nguyên lai là người của Thuận Thành Trang tới, Lê Thiên Duyên đem ánh mắt dừng ở trên người Đoạn Cầm, chỉ hy vọng biểu hiện của Lê lão phu nhân sẽ không làm hắn thất vọng.

Trang Hồng Dụ mang theo con cháu trong tộc đi vào giữa yến đường đối Lê Thịnh Vũ chắp tay cười nói, “Tại hạ Trang Hồng Dụ, hôm nay đại biểu cho Thuận Thành Trang tới đây chúc thọ Lê lão tiền bối.”

Hạ nhân phụ trách đọc tên lễ vật thấy vậy liền vội vàng đi lên tiếp nhận thọ lễ của Trang gia đưa tới, sau đó đem lên chủ vị cho Lê lão thái gia xem qua, hộp quà vừa được mở ra, bên trong liền truyền ra nồng đậm dược vị, nằm ở trong hộp quà chính là một gốc cây Huyết Linh Chi năm trăm năm tuổi, làm cho rất nhiều võ giả cấp cao nhìn thấy đều thèm không thôi.

“Trang gia đưa tặng lễ vật là một gốc Huyết Linh Chi năm trăm năm tuổi.” Hạ nhân được Lê lão thái gia gật đầu ra hiệu lập tức lớn tiếng đọc lên.

“Trang hiền chất quá khách khí.” Chờ đến khi hạ nhân đọc xong tên lễ vật, Lê Thịnh Vũ mới cười nói một câu khách sáo.

Trang Hồng Dụ nhìn thấy phản ứng trên mặt của mọi người xung quanh mới lộ ra một tia đắc ý nói: “Chỉ là một phần lễ mọn, Lê lão tiền bối không chê là được.”

Đoạn Cầm vừa nghe xong liền nói tiếp: “Xác thật là có hơi mỏng, Trang gia hẳn là nên tặng một cây Huyết Linh Chi một ngàn năm tuổi mới đúng, cây này bất quá chỉ mới có năm trăm năm tuổi.”

Lê lão phu nhân vừa nói xong, bầu không khí trong đại sảnh lại một lần nữa rơi vào tình trạng cứng đờ, không ít khách nhân cùng người bên cạnh nhỏ giọng đàm luận lên, Trang gia ở Thuận Thành chính là gia tộc nổi tiếng về trồng trọt dược liệu, còn đào tạo ra không ít nữa linh dược mà võ giả cấp cao cần dùng. Lê gia vừa mới có một tên tiểu tử vào tiên tông, Đoạn Cầm chưa gì đã dám trắng trợn táo bạo mà đắc tội người khác.

Lê Bùi cùng Hồng Mạn hai mặt nhìn nhau, đều đoán không ra lão phu nhân vì sao lại khác thường như vậy, trước đó nàng rõ ràng rất coi trọng tiệc mừng thọ lần này, hơn nữa tuy rằng trong xương cốt lão phu nhân rất cao ngạo nhưng cũng không phải người thẳng tính, sao có thể đem những lời dễ đắc tội này nói ra trước mặt người khác được.

“Huyết Linh Chi một ngàn năm tuổi là chí bảo của Trang gia ta, kẻ hèn như Lê gia các ngươi còn muốn làm chúng ta đưa tặng Huyết Linh Chi một ngàn năm tuổi, không phải là đang nằm mơ đi.”

Trang Hữu đứng ở phía sau Trang Hồng Dụ, nghe được trong yến đường truyền ra tiếng cười trộm, đương nhiên nuốt không trôi những lời này, lập tức nhìn thẳng mặt Đoạn Cầm mà mở miệng trào phúng.

“Trang gia thật là không biết giáo dưỡng, thế nhưng lại để cho một tên tiểu tử thúi ở trước mặt trưởng bối nói năng lỗ mãng như vậy.” Đoạn Cầm cũng không nhịn xuống, lại tiếp tục mở miệng nói ra suy nghĩ trong lòng.

Trang Hồng Dụ nhìn thấy lão bà này quá mức kiêu ngạo lập tức giận dữ, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh nói: “Có lão phu nhân ngồi ở đây chỉ điểm, nói vậy mỗi người trong Lê gia đều là giáo dưỡng xuất chúng đi, nếu Lê gia đã chướng mắt phần thọ lễ này của chúng ta như vậy, ta đây cũng không cần để lại làm người chướng mắt, Trang Hữu, đi lấy lại đồ vật, chúng ta đi.”

“Vâng, phụ thân.”

Trang Hữu nghe được Trang Hồng Dụ nói, lập tức đi lên đoạt lại hộp quà trong tay hạ nhân Lê phủ, sau đó đoàn người của Trang gia vô cùng tức giận vội vàng rời đi đại đường.

Mọi người ở đây nhìn thấy một màn này, trong lòng đều xôn xao suy đoán, không lẽ Lê lão phu nhân cùng Trang gia trước đó đã có ân oán, cho nên vừa rồi mới ra oai phủ đầu? Hoặc là Lê lão phu nhân thật sự chướng mắt phần thọ lễ kia?

Người của Trang gia vừa mới rời khỏi, Lê Thịnh Vũ liền tức giận quay quay sang trừng mắt nhìn Đoạn Cầm.

“Ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?”