Lê Thiên Duyên cùng Trừng Kỳ cũng nhanh chóng đi đến cửa sau đại đường, bởi vì đi quá nhanh suýt chút nữa ở chỗ ngã rẽ hành lang đυ.ng vào một nha hoàn đang bưng nước trà, Lê Thiên Duyên nhanh tay lẹ mắt giữ chặt Trừng Kỳ mới không làm hắn tông vào đối phương.
Các hộ vệ gần đó nghe được động tĩnh lập tức quay đầu nhìn thoáng qua, thấy là tam thiếu phu lang của Lê phủ nên cũng không để ý nhiều.
“Cẩn thận một chút, không sao chứ?” Lê Thiên Duyên một tay ôm lấy Trừng Kỳ, có chút lo lắng cúi đầu hỏi.
Trừng Kỳ hơi khẩn trương lắc đầu, “Ta không có việc gì.”
“Tam thiếu gia, các ngươi cẩn thận một chút đi, đây chính là nước trà cho lão thái gia cùng lão phu nhân dùng, nếu là bị đỗ ta gánh không nổi.” Khi nha hoàn thấy rõ hai người trước mặt, có chút không kiên nhẫn nói.
“Xin lỗi.”
Lê Thiên Duyên cũng không so đo thái độ của nàng ta, chỉ đối nha hoàn gật đầu nói một tiếng xin lỗi, liền lôi kéo Trừng Kỳ vội vàng đi tới đại đường.
“Thiếu gia, vừa rồi ta biểu hiện thế nào?” Sau khi hai người rời đi một đoạn thật xa, Trừng Kỳ mới lặng lẽ hỏi một tiếng.
“Làm rất tốt.”
Lê Thiên Duyên không hề keo kiệt mà khen một tiếng, tiểu gia hỏa này quả nhiên rất có thiên phú làm chuyện xấu.
Hai người điệu thấp từ cửa sau đại đường đi vào, sau đó tìm một chỗ ít người ngồi xuống, vốn dĩ Lê Thiên Duyên là người của đại phòng, cho dù là con vợ lẽ đi nữa thì vị trí cũng so mấy phòng khác gần chủ vị hơn, nhưng vì phát sinh chuyện phân gia hơn nữa mấy ngày nay hắn vẫn luôn cáo “Bệnh”, vị trí đã sớm bị những người khác chiếm.
Lê Thiên Duyên mới vừa ngồi xuống không lâu, đã nhìn thấy nha hoàn vừa rồi đi vào châm trà, Đoạn Cầm còn rất thích làm ra vẻ, ngày thường uống trà đều chỉ dùng chén trà Kim Sa của mình, cho dù hôm nay là tiệc mừng thọ cũng vẫn như vậy.
“Lê Thiên Duyên cư nhiên còn dám ra tới, ta còn tưởng rằng hắn sẽ trốn trong phòng đến khi tiệc mừng thọ kết thúc đâu, rồi lén lút dọn ra ngoài.”
“Hôm nay Lê phủ mở tiệc lớn như vậy, hắn không ra mới là chuyện lạ? Những người xuất hiện ở đây, sau này hắn có muốn gặp cũng không được, cho nên mới ra tới lộ diện, nhìn xem có thể hay không nịnh bợ được người nào đó.”
“Lục ca nói rất đúng.”
Mấy đoạn đối thoại của tiểu bối Lê gia, Lê Thiên Duyên đều nghe được, hắn chỉ nhìn thoáng qua lại không hề để bụng.
“Tê!”
Lê Côn lúc uống rượu không cẩn thận để rượu chạm vào vết thương trên miệng, không khỏi hít hà một hơi, làm xung quanh rất nhiều người chú ý đến.
“Lê huynh làm sao vậy, sao lại để bị thương thành như vậy.” Ngồi ở Lê Côn cách đó không xa Hồng Diệp vẻ mặt quan tâm hỏi.
Hồng gia là thông gia của Lê gia cũng được an bài ở nội đường, vừa lúc cùng người của Lê gia ngồi song song, ngược lại là Trừng gia trước đây được rất nhiều đãi ngộ, lần này lại bị vắng vẻ, vị trí ngồi là chỗ giao nhau giữa nội đường cùng ngoại đường.
“Đừng nói nữa.” Lê Côn dùng tay che đi miệng vết thương, vẻ mặt đen đủi nói.
“Cùng thϊếp thất ở trong phòng tắm uyên ương, lại bị phu nhân ghen ghét hạ độc suýt chút nữa cả người đều bị thối rữa, xác thật không phải chuyện gì tốt lành.”
Đoạn Cầm buông chung trà hừ lạnh một tiếng, đem sự thật đều nói ra, nàng vừa dứt lời toàn bộ đại đường lặng ngắt như tờ.
Vẻ mặt của Lê Côn khó có thể tin mà nhìn về phía chủ vị, trong khoảng thời gian này, chuyện của hắn sở dĩ không có bị truyền ra đi, tất cả đều là do lão phu nhân trấn áp, chẳng lẽ lão độc phụ này không cho những người khác nói đi ra ngoài, chính là vì hôm nay muốn ở trước mặt mọi người làm hắn nan kham sao?
Tôn Hương sắc mặt cũng khó coi, chuyện này căn bản không phải do nàng làm, trước đó trong phủ tuy rằng có người tung tin đồn nhảm nhí, nhưng nàng thấy bọn họ cũng không có chứng cứ chỉ có thể ở trong lén lút nói bậy, còn có thể kinh sợ mấy cái tiểu thϊếp của lão gia, cho nên nàng cũng không vội vàng làm sáng tỏ, hiện tại cư nhiên lại bị lão phu nhân ở trước mặt mọi người đem tội danh chứng thực.
Qua một hồi lâu, mọi người trong đại đường mới lấy lại được phản ứng, ánh mắt nhìn về phía Lê Côn đều mang theo khinh thường hoặc trêu chọc, Lê Côn bị nhiều người nhìn như vậy chỉ cảm thấy mặt già đỏ lên, suýt chút nữa phất tay áo rời đi.
Lê Thịnh Vũ cũng phục hồi tinh thần lại, quay đầu tức giận trừng mắt nhìn người bên cạnh một cái, Lê Côn tuy rằng không phải Đoạn Cầm thân sinh, cũng biết nàng vẫn luôn không thích lão nhị, chính là hôm nay trong tiệc mừng thọ của hắn lại làm lão nhị khó coi như vậy cũng thật quá đáng.
Đoạn Cầm bị ánh mắt trách cứ của Lê Thịnh Vũ nhìn, trong lòng chỉ có thể cố nén giận, vừa rồi cũng không biết nàng bị gì lại đột nhiên đem suy nghĩ trong lòng nói ra, tuy rằng cảm thấy khó hiểu, Đoạn Cầm cũng không có miệt mài theo đuổi, cầm lấy chung trà nhẹ nhấp một ngụm, quyết định hôm nay vẫn là ít nói một chút.
Một màn vừa rồi chỉ là nhạc đệm, rất nhanh mọi người trong đại sảnh đã bắt đầu nói lên chuyện khác, cũng không hề chú ý đến Lê Côn, rốt cuộc hắn cũng chỉ là một cái võ giả Hậu Thiên tầng tám, ở trong mắt của những người đến đây dự tiệc có cũng được không có cũng không sao.
Trừng Kỳ quay đầu lại, hai mắt tỏa sáng nhìn Lê Thiên Duyên, không nghĩ tới viên thuốc kia lại thần kỳ đến vậy.
Lê Thiên Duyên nhìn Trừng Kỳ cười cười, cầm lấy đôi đũa gắp cho hắn một viên thủy tinh tôm.
“Ăn đi.”
Hôm nay, thức ăn trong yến hội được làm rất tinh tế, tiểu gia hoả hẳn là sẽ thích. Hôm nay ngoại trừ muốn chỉnh Đoạn Cầm, Lê Thiên Duyên cũng muốn dẫn Trừng Kỳ đến đây ăn chút thức ăn ngày thường khó thấy.
Quả nhiên, lực chú ý của Trừng Kỳ đã bị một bàn thức ăn tinh xảo hấp dẫn, lập tức cầm lấy đôi đũa đem cả một viên thuỷ tinh tôm nhét vào trong miệng, đang lúc hắn ăn uống vô cùng vui vẻ thì lại thấy được Quan thiếu gia đang lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Lê Thiên Duyên.
“Quan thiếu gia đã lâu không thấy, xem ra bệnh tình của ngươi cũng sắp hoàn toàn khỏi hẳn đi.” Lúc Quan Hạo Nhiên hướng bọn họ bên này lại đây, Lê Thiên Duyên cũng đã phát hiện ra.
“May mà có Lê thiếu giúp đỡ.” Quan Hạo Nhiên vẻ mặt lấy lòng cười nói.
Phương thuốc của Lê Thiên Duyên thật sự rất thần kỳ, lúc trước những tên dược sư kia chỉ biết cho hắn khai một đống thuốc bổ, hắn càng uống bệnh tình càng nghiêm trọng, nếu không phải có Lê Thiên Duyên nhắc nhở, chỉ sợ hiện tại hắn vẫn còn đang tiếp tục uống đâu.
“Nếu đã khỏi, sau này vẫn là ăn ít tráng dương dược lại thì tốt hơn.”
Lê Thiên Duyên nghiêng đầu liếc nhìn Quan Hạo Nhiên một cái, hương vị trên người của tên này quả thực chính là một viên Tráng Dương đan di động.
Quan Hạo Nhiên bị nhìn đến mức trên mặt có chút quẫn bách, ánh mắt của Lê Thiên Duyên nhìn hắn quả thực chính là trần trụi ghét bỏ, vì thanh danh một đời của hắn, Quan Hạo Nhiên đành phải nhỏ giọng giải thích.
“Lê thiếu có lẽ đã hiểu lầm rồi, trước đây bởi vì hy vọng có thể sinh ra linh căn cho nên ta mới dùng Chân hỏa đan, đáng tiếc Quan mỗ không có phúc phận này, linh căn không mọc ra tới lại còn bị tổn thương thân thể.”
“Chân hỏa đan? Là thứ gì? Ta thấy ngươi phỏng chừng là bị người lừa rồi.”
Lê Thiên Duyên nhíu mày, chân hỏa đan là đan dược gì sao trước đây hắn chưa từng nghe nói qua.
Cho dù là đan dược đặt tên khác nhau, nhưng chỉ cần là cùng linh căn có quan hệ đều trân quý vô cùng. Liền tính là ở Thiên Vẫn đại lục không thiếu linh dược, đối với Tẩy linh thảo có thể xoá đi Tạp linh căn, mỗi lần xuất hiện đều sẽ bị một đám lão quái vật tranh đoạt, huống chi là loại đan dược cả tên cũng chưa từng nghe qua lại có thể làm người thường sinh ra linh căn, nếu nó thật sự tồn tại đi chăng nữa cũng không tới phiên Quan Hạo Nhiên có được nó.
Lúc trước Quan Hạo Nhiên cũng từng hoài nghi chuyện này, hiện tại lại bị Lê Thiên Duyên phủ định một cách dứt khoát như vậy, những nghi ngờ trong lòng ngay tức khắc tăng thêm vài phần.
“Lê thiếu có chứng cứ sao.”
Lúc trước người giới thiệu vị tu sĩ kia cho nương của hắn gặp mặt chính là người nhà mẹ đẻ của nàng. Theo hắn biết không ít thế gia ở Vân Thành vì làm chuẩn bị cho lần tiếp theo tuyển nhận đệ tử của tiên tông đều đang cầu đan dược của cao nhân kia, nhà hắn cũng đang có mấy cái tiểu biểu đệ chưa đến mười tuổi trong khoảng thời gian này đã bắt đầu dùng các loại đan dược thuộc tính. Nếu như hắn trực tiếp nói với nương tên cao nhân kia là một kẻ lừa đảo, chắc chắn sẽ không ai sẽ tin lời hắn nói.
“Linh căn là căn cơ của linh khí, cũng là vật duy nhất có thể làm con người cùng thiên địa câu thông, từ trước đến nay chỉ nghe nói đến có người bởi vì có quá nhiều linh căn nên muốn xoá bớt đi linh căn dư thừa, đó là bởi vì bản thân của những người đó đã có sẵn tiên duyên, còn tư chất cùng bản thân nổ lực có thể phát triển tới đâu đều là do tạo hóa của bản thân bọn họ, nếu như đã không có tiên duyên cho dù ngươi có ăn bao nhiêu linh đan diệu dược đi nữa cũng chỉ phí công thôi.” Lê Thiên Duyên lắc lắc đầu nói.
Những lời này của Lê Thiên Duyên, Quan Hạo Nhiên nghe cái hiểu cái không, ngược lại là Trừng Kỳ đang ngồi bên cạnh Lê Thiên Duyên dựng lên lỗ tai nghe rất chăm chú hình như cũng nhận ra gì đó.