Phản ứng này của nàng ở trong mắt chưởng quầy chính là tới đây gây sự, chưởng quầy giơ tay xoa xoa trên đầu mồ hôi lạnh giải thích.
“Dược xác thật là do dược đường của chúng ta bán, bất quá phương thuốc lại không phải do Tôn Hòa đường của chúng ta khai. Ngày đó, Lê gia tam thiếu gia ở đây bán cho Quan thiếu gia một trương phương thuốc, Quan thiếu gia cầm phương thuốc đó ở đây bốc dược, lúc ấy ta còn dặn Quan thiếu khi trở về nhớ phải nói rõ ràng với ngài.”
Chưởng quầy nghĩ thầm, Quan thiếu gia nhất định là không dám để Quan phu nhân biết nguồn gốc của phương thuốc nên mới cố ý giấu giếm, việc này thật là hiểu lầm lớn a, nếu là Quan thiếu gia uống thuốc xảy ra chuyện gì, Quan phu nhân sẽ cho rằng Tôn Hòa đường muốn trốn tránh trách nhiệm thì phải làm sao bây giờ, chuyện này cho dù có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Sớm biết vậy, ngày ấy nên khuyên Quan thiếu gia đi dược đường khác bốc thuốc cho rồi.
“Ngươi nói phương thuốc kia là do Lê Thiên Duyên bán cho con ta?” Quan phu nhân nghe nói là của Lê gia tam thiếu, trên mặt có chút hoài nghi.
Dạo gần đây thanh danh của Lê Thiên Duyên ở Tấn Thành cũng không nhỏ, bất quá nàng cũng không nghe người ta nói hắn còn biết chữa bệnh, chẳng lẽ phương thuốc kia là của dược sư khác cho hắn?
“Vâng, vâng, vâng, mọi chuyện chính là như vậy.” Chưởng quầy gật đầu như giã tỏi, xém nữa còn chỉ tay lên trời thề độc.
“Sao lúc đầu không chịu nói sớm, làm hại ta lãng phí nhiều như vậy nước miếng, Xuân nhi chúng ta đi.”
Sau khi Quan phu nhân đã biết được sự thật, tươi cười trên mặt cũng lập tức biến mất, liếc mắt nhìn chưởng quầy của dược đường một cái liền xoay người rời đi.
Xuân nhi nhìn thấy phu nhân nhà mình cứ như vậy rời đi, nhanh chóng cầm theo đồ vật đuổi theo.
“Phu nhân, vậy còn tạ lễ……”
“Ngươi thật ngu mà, đương nhiên là đem về.”
Quan phu nhân cũng không quay đầu lại liền nói, trong lòng lại nhịn không được oán giận, Nhiên nhi cũng thật là, loại chuyện này cũng dám gạt nàng.
Tiểu nhị của dược đường cũng bị thái độ thất thường của Quan phu nhân làm cho không hiểu ra sao.
“Mọi người đều nói tính tình của Quan gia phu nhân hay thay đổi, hôm nay tận mắt chứng kiến thật đúng là danh bất hư truyền a.”
Chưởng quầy như lọt vào trong sương mù, phải một lúc lâu mới lấy lại được phản ứng.
“Chẳng lẽ phương thuốc của Lê Thiên Duyên thật sự có hiệu quả?”
Nghĩ như vậy, chưởng quầy thầm hận mà vỗ vỗ cái trán.
“Thật là thất sách a.”
----------------------------------------------
“Nhanh tay lên, đừng có chậm rì rì như vậy, thảm đâu? Sao còn chưa trải lên. Còn cái bàn này nữa, các ngươi lại đây tự mình nhìn đi, ngay ngắn chỗ nào mà để như vậy? Còn không chạy nhanh chỉnh lại cho tốt. Còn mấy cái màng treo này nữa sao lại dùng màu đỏ, đổi hết cho ta, lão phu nhân chỉ thích màu vàng kim nhạt, nhớ cho kỹ vào.”
Thái ma ma ở đại đường chiêu đãi khách dự tiệc không ngừng qua lại cẩn thận kiểm tra, rất sợ có chỗ nào sai sót không kịp phát hiện.
Nhìn thấy sinh thần của lão thái gia còn có hai ngày nữa là đến, tất cả hạ nhân trong Lê phủ không một người nào dám lơi là, nếu ngày đó tiệc mừng thọ xảy ra chút sai lầm nào, bọn họ nhất định sẽ khó tránh khỏi bị lão phu nhân trách phạt.
Ngoại trừ đại đường mở tiệc đãi khách, toàn bộ Lê phủ đều được giăng đèn kết hoa thoạt nhìn rực rỡ hẳn lên, chỉ là bầu không khí náo nhiệt này của Lê phủ cũng không có chút nào ảnh hưởng đến Thanh Trúc Uyển, nơi này vẫn quạnh quẽ như mọi ngày.
Tin tức Lê Thiên Duyên đã ký xuống công văn phân gia, rất nhiều người trong Lê phủ đều đã biết chuyện này, hiện giờ Lê Thiên Duyên đối với bọn họ mà nói là không hề có chút uy hϊếp nào, Lâm thị bởi vì gương mặt bị huỷ, ốc còn không mang nổi mình ốc cũng không có tâm trí đi quan tâm những chuyện khác. Cho nên Thanh Trúc Uyển giống như bị mọi người quên đi, những người khác cũng đều lười nhắc tới.
Đối với Lê Thiên Duyên tới nói chính là cầu mà không được, mỗi ngày đều đặn ngâm thuốc tắm, lâu lâu còn làm sư phụ chỉ điểm Trừng Kỳ tu luyện, không bị ai tới quấy rầy cuộc sống mỗi ngày trôi qua rấy nhàn nhã tự tại. Quan trọng nhất chính là hắn không cần ở việc tu luyện của Trừng Kỳ lo lắng quá nhiều, chỉ cần chỉ điểm một chút liền thông suốt, Lê Thiên Duyên dạy hắn vài lần đều cảm thấy thành tựu.
Hôm nay, Trừng Kỳ vừa được Lê Thiên Duyên chỉ điểm đã hiểu ngay, liền ở sương phòng bắt đầu tu luyện, đến buổi tối, Lê Thiên Duyên đột nhiên ngửi được mùi hương trên người Trừng Kỳ càng lúc càng nồng đậm.
Sau khi phát hiện khác thường, Lê Thiên Duyên lập tức từ trong nhập định tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy trên người Trừng Kỳ không ngừng toát ra khí đen.
Lê Thiên Duyên nhíu mày bấm ngón tay tính toán, người mang Âm nguyên thể một khi bước vào con đường tu tiên, thể chất rất dễ bị kích phát ra tới, đặc biệt là vào thời điểm âm khí nặng nhất, nhưng làm hắn không lường trước được chính là thể chất của Trừng Kỳ lại bùng nổ nhanh như vậy.
Lê Thiên Duyên chỉ cảm thấy may mắn nơi bọn họ đang ở không có tu giả, nếu không lúc thể chất của Trừng Kỳ bùng nổ sẽ đưa tới rất nhiều phiền toái, để ngừa tình huống không may, Lê Thiên Duyên vẫn là lấy ra phù bút, ở trên người Trừng Kỳ vẻ một bộ trấn áp phù.
Cho đến khi một nét bút cuối cùng điểm ở giữa mày của Trừng Kỳ thì khí đen trên người của hắn dưới tình huống mắt thường có thể thấy được đã ảm đạm đi rất nhiều, lúc này trong lòng Lê Thiên Duyên mới nhẹ nhàng thở ra.
Bất quá thực nhanh Lê Thiên Duyên liền phát hiện chính mình đã vui mừng hơi sớm, tuy rằng âm khí trên người của Trừng Kỳ đã bị áp chế nhưng lại ngăn không được mùi hương trên người hắn, thậm chí còn cùng ngày thường không giống nhau khi truyền vào khứu giác thế nhưng lại trở nên vô cùng mê người.
Hiện tại Lê Thiên Duyên rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao Âm Nguyên thể được xưng là đỉnh cấp lô đỉnh, nếu lúc này có tu giả đem hắn thải bổ có thể được đến không ít chỗ tốt, ngược lại người mang Âm Nguyên thể thiên phú bị tiêu hao quá mức, chỉ có thể trở thành tu giả luyến vật. Những điều này trong lòng Lê Thiên Duyên đều rất rõ ràng, chính là hắn cũng không biết khi Âm Nguyên thể bùng nổ còn sẽ mang theo Mê tình hương, Trừng Kỳ đây là không sợ có người sẽ ra tay với hắn sao.
Để không bị mùi hương này mê hoặc, Lê Thiên Duyên chỉ có thể không ngừng niệm Thanh Tâm chú làm chính mình bảo trì thanh tỉnh, nhưng theo thời gian trôi đi, cổ mùi hương này không hề có dấu hiệu nhạt đi, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt hơn, thẳng đến giờ Sửu liền hoàn toàn bùng nổ, cả phù chú trên người của Trừng Kỳ cũng trấn áp không được, lúc này âm khí cũng đi theo tràn ra ngoài.
Trừng Kỳ cũng chịu đựng không nổi nữa, chỉ cảm thấy đang có một dòng khí nóng cùng một dòng khí lạnh ở trong thân thể hắn không ngừng đấu đá nhau, phảng phất như hắn đang ở trong tình huống nước sôi lửa bỏng vậy, thân thể hắn cũng bị hai dòng khí này làm cho khó chịu vô cùng, còn hắn thì lại giống người đang chết đuối không thể tự cứu bản thân, chỉ có thể hơi hơi há miệng gian nan hô hấp.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Trừng Kỳ đột nhiên cảm giác được đôi môi như chạm vào thứ gì đó ấm áp, dòng khí lạnh trong thân thể hắn cũng theo đó từng chút bị hút đi, ngay cả cảm giác khô nóng cũng tạm thời được đến trấn an.
Nếm được ngon ngọt, Trừng Kỳ giống như tìm được sợi dây cứu mạng vậy, sử dụng cả tay và chân quấn chặt lấy thứ kia, rất sợ làm thứ đó chạy mất, chính mình lại phải trở lại tình cảnh khó chịu như vừa rồi.
Lê Thiên Duyên bị Trừng Kỳ chủ động nhào vào trong lòng còn ôm chặt đến mức suýt chút nữa thở không nổi, nhưng lại không dám vào lúc này đem người đẩy ra, chỉ có thể liên tục vận chuyển Ngũ Hành Quyết giúp Trừng Kỳ luyện hoá hết âm khí đã hấp thụ.
Vừa rồi trong nháy mắt kia, hắn bị Mê Tình hương phá tan lý trí mà mất đi ý thức trong thời gian ngắn, chờ đến khi phục hồi tinh thần lại đã phát hiện hai người đang ôm hôn nhau. Âm khí trên người Trừng Kỳ cũng từ nơi tương liên của hai đôi môi mà truyền vào trong thân thể hắn. Lê Thiên Duyên theo bản năng liền vận chuyển Ngũ Hành Quyết muốn đem cổ âm khí này đẩy ra ngoài.
Lại không nghĩ tới cổ âm khí này lại chủ động chuyển hóa thành một loại năng lượng mới, sau khi đi vào đan điền thì biến thành một một đoàn khí cầu màu đen, cùng năm đoàn khí có màu sắc khác nhau còn lại hình thành một vòng tròn lớn. Từ trên người Trừng Kỳ hấp thu đến âm khí càng lúc càng nhiều, đoàn khí màu đen này cũng dần dần lớn lên, cho đến khi to gấp ba lần mấy đoàn khí khác mới chịu ngừng lại.
Trong sương phòng, hết thảy mọi thứ đều yên lặng, hai người đang ôm nhau cũng không có nhúc nhích, chỉ có thể nhìn thấy khí đen đang vờn quanh hai người, lấy mắt thường có thể thấy được bị một người trong đó hấp thu sạch sẽ.
Thân thể Trừng Kỳ mới vừa khôi phục lại bình thường, đã lập tức mở mắt ra, muốn biết vừa rồi thứ gì đã cứu hắn, đập vào mắt lại là gương mặt phóng to của Lê Thiên Duyên, Trừng Kỳ còn tưởng rằng chính mình đang gặp ảo giác.
Khi Lê Thiên Duyên nhìn thấy bộ dáng lúc này của Trừng Kỳ không khỏi ngỡ ngàng trong giây lát, có thể là âm khí trong thân thể của Trừng Kỳ đã bị hắn hút hết, cho nên mới làm vết bớt trên mặt biến mất không thấy.