Con Vợ Lẽ Tu Tiên

Chương 29

Đoạn Cầm không nói gì, chỉ đối Thái ma ma phất phất tay, ý bảo nàng không cần nói nữa.

Động tác của Nội phủ quản sự thực mau, sau khi nghe được Thái ma ma căn dặn, trưa hôm đó liền dựa theo quy chế thấp nhất dành cho con vợ lẽ thiếu gia mà kiểm kê một phần tài sản làm hạ nhân đưa đi Thanh Trúc Uyển.

“Đưa cho ta đi, ta sẽ tự tay chuyển giao cho thiếu gia.”

Lê Ngọ ra cửa tiếp đón quản sự nói, trước đó Lê Thiên Duyên đánh trọng thương Giản Vũ Hào làm hắn quá nổi bật suýt chút nữa hỏng việc, cho nên quyết định tạm thời không xuất hiện trước mặt người khác.

“Vậy tất cả đồ vật ta liền giao cho ngươi, một lát nữa làm thiếu gia nhà ngươi ký tên vào công văn phân gia này, sau đó đem tới nội phủ cho ta.”

Quản sự nhìn thấy cửa phòng của tam thiếu gia đóng chặt cũng không thèm để ý, nghĩ thầm, Lê Thiên Duyên mới có mười mấy tuổi đã bị trưởng bối đuổi ra khỏi phủ, đổi lại là người khác cũng sẽ cảm thấu hổ thẹn không có mặt mũi gặp người, đem lời nói cùng đồ vật đưa tới liền xoay người rời đi.

Lê Ngọ nhìn theo thân ảnh của đối phương, thây hắn đã đi xa mới mở cửa phòng đi vào.

“Thiếu gia, tất cả đồ vật đều ở chỗ này.”

Lê Ngọ mới vừa lén nhìn thoáng qua, Lê phủ chỉ phân cho thiếu gia 500 lượng bạc cùng một cái tiểu viện ở vùng ngoại ô và hai mẫu đất.

500 lượng bạc ở trong mắt gia đình bình thường chính là một bút tài phú không nhỏ, nhưng đối với một vị thiếu gia của Lê phủ tới nói giống như là đang bố thí vậy. Hơn nữa tiểu viện ở vùng ngoại ô sao có thể bằng Tấn Thành, chỗ ở hẻo lánh không nói, phòng ở cũng không đáng giá, hai mẫu đất lại càng thiếu, đem đi cho thuê một năm thu lương thực cũng không đủ một người ăn. Cái này đâu gọi là phân gia, nên gọi là mình không rời nhà thì đúng hơn.

Kỳ thật lão phu nhân cũng không phải cố ý hà khắc với Lê Thiên Duyên, nhưng khi Lê Bùi cùng Hồng Mạn nhận được tin tức đều rất là ăn ý, lập tức sai người đi gặp quản sự chào hỏi qua, vì thế quy chế bị hạ thấp mấy lần cho nên đồ vật cũng giảm theo, đến khi đưa tới Lê Thiên Duyên trong tay chỉ còn lại có nhiêu đây.

Lê Thiên Duyên cũng không thèm để ý liền nhìn thoáng qua trong tay đồ vật, từ bên trong lấy ra một trương bán mình khế nói, “Lê Ngọ, ta cho ngươi một cơ hội để lựa chọn, ngươi muốn cùng ta rời đi hay muốn lưu lại.”

Nếu bọn họ sắp rời khỏi, Lê Thiên Duyên cũng không cần lo lắng bị Hồng thị nhét người, bất quá trong khoảng thời gian này hắn dùng Lê Ngọ đã thói quen, hắn rất biết xem ánh mắt của người khác mà làm việc, nếu hắn muốn đi theo cũng không sao, nếu không muốn Lê Thiên Duyên sẽ xoá bỏ kí ức của hắn trong khoảng thời gian này, làm hắn tiếp tục lưu lại Lê phủ.

Lê Ngọ không cần suy nghĩ đã vội vàng mở miệng, “Thiếu gia, tiểu nhân đương nhiên là muốn cùng ngài rời đi, ta đối ngài là tuyệt đối trung thành có trời đất chứng giám, ngài không thể bỏ lại tiểu nhân a.”

“Đừng có ba hoa nữa, ngươi không cần lo lắng, nếu như ta đã quyết định thả ngươi đi, đương nhiên sẽ giải huyết chú trên người của ngươi.” Lê Thiên Duyên liếc mắt nhìn Lê Ngọ một cái, đạm nhiên nói.

“Thiếu gia, tiểu nhân không phải bởi vì trên người Huyết chú mới đi theo ngài, ta là thật tình muốn lưu lại bên cạnh hầu hạ thiếu gia, chỉ cần ngài không chê tiểu nhân là được.”

Lê Ngọ nghe thấy được cởi bỏ huyết chú xác thật có chút động tâm, nhưng vẫn là kiên quyết lắc đầu.

Hắn vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ thiếu gia, nếu như lưu tại Lê phủ sau này muốn tìm một phần công tác tốt cũng không dễ, huống chi hắn cũng kiến thức quá bản lĩnh của Lê Thiên Duyên, Lê Ngọ cũng không muốn đi theo chủ tử khác.

“Được rồi, ngươi ra ngoài trước đi.” Lê Thiên Duyên nghe hắn nói như vậy mới gật đầu.

“Vậy tiểu nhân đi chuẩn bị thuốc tắm cho thiếu gia.”

Lê Ngọ thấy thiếu gia đã đồng ý, trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra một hơi, liền vội vàng ân cần nói.

“Đi đi.”

Lê Thiên Duyên nhớ tới phải ngâm thuốc tắm, trên mặt lộ ra một chút biểu tình chán ghét, nhưng vẫn gật gật đầu.

Tuy rằng phao thuốc tắm hiệu quả cực lớn, cũng có trợ giúp tu luyện thăng tiến, bất quá…… phải ngửi mùi dược vị kia đối với hắn chính là đang bị tra tấn.

Nếu Trừng Kỳ có thể cùng hắn cùng nhau ngâm thì tốt rồi, có mùi hương trên người tiểu gia hoả kia có lẽ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nghĩ như vậy, trong đầu Lê Thiên Duyên đột nhiên hiện lên hình ảnh hắn cùng Trừng Kỳ cùng nhau tắm rửa, nhay lập tức lắc lắc đầu đem trong đầu ý tưởng ném ra.

----------------------------------------

Chuyện ở Thanh Trúc Uyển cũng không có ảnh hưởng đến bầu không khí vui mừng của Lê phủ, toàn bộ hạ nhân trong phủ đều đang vì tiệc mừng thọ mà bận rộn, hơn nữa người của mấy phòng khác cũng thường xuyên đi lại, có vẻ càng thêm náo nhiệt.

Trong lúc các phu nhân của mấy phòng khác đang vui vẻ chọn lựa quần áo cùng trang sức để tham dự tiệc mừng thọ của lão thái gia thì Lâm thị lại chỉ có thể nằm ở trên giường khóc lóc.

“Lão gia, cuối cùng ngài cũng đến, Tôn Hương muốn hại thϊếp thân, ngài nhất định phải thay ta lấy lại công đạo.”

Lê Côn nằm một ngày trên giường, vết thương trên người mới bắt đầu khép lại, liền chạy nhanh đến phòng Lâm thị, vừa vào cửa đã bị hình ảnh trước mắt làm cho sợ tới mức phải liên tục lui về phía sau.

Lâm thị vừa nhìn thấy Lê Côn ngay lập tức lộ ra bộ dáng nhu nhược đáng thương mà khóc lóc kể lể, Lâm thị chỉ lo khóc lóc cho nên cũng không có chú ý tới lúc này trên mặt Lê Côn nơi nào còn có biểu tình đau lòng thương tiếc, ngược lại là hoảng sợ trừng mắt nhìn nàng.

Bởi vì Tôn Hương cố ý mặc kệ, dẫn tới làn da của Lâm thị bị ăn mòn rất nghiêm trọng, cho dù lúc sau đã thoa dược, miệng vết thương cũng không còn bị ngứa, nhưng làn da hư thối cũng không có dấu hiệu khép lại, vừa nhìn thấy rất là khủng bố.

“Lão gia, sao lại nhìn ta như vậy?”

Lâm thị khóc một lát cũng không thấy Lê Côn lên tiếng an ủi nàng, mới phát giác ra không đúng, liền trợn mắt nhìn về phía đối phương.

“Ngươi, ngươi, ngươi trước tiên ở trên giường tĩnh dưỡng đi, có chuyện gì sau này lại nói.”

Hiện tại, Lê Côn nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm thị chỉ cảm thấy buồn nôn, nói xong một câu ngay lập tức chạy nhanh rời đi.

Lâm thị nhìn thấy thái độ khác thường của Lê Côn mới đột nhiên ý thức được đã xảy ra chuyện gì, lập tức chạy đến bàn trang điểm nhìn xem, lúc thấy rõ gương mặt của mình trong gương đã hoàn toàn thay đổi, Lâm thị sợ tới mức thét chói tai.

Toàn bộ người trong viện đều nghe được tiếng thét thê thảm của Lâm thị, ngay lúc đó, Tôn Hương nhìn vào gương trang điểm, trên mặt lộ ra biểu tình sung sướиɠ.

“Phu nhân, lão gia bị Lâm thị dọa chạy.”

Nha hoàn bên cạnh Tôn Hương tràn đầy vui sướиɠ khi người gặp họa chạy vào bẩm báo.

Tôn Hương vừa nghe vậy trên khóe miệng ý cười càng sâu, “Ta liền biết sẽ như vậy, nếu không có dung mạo kia, ta cũng muốn nhìn thử nàng còn có năng lực gì.”

Tuy rằng xảy ra chuyện này nàng bị người khác chỉ trỏ nói là đố phụ, nhưng cũng ngăn không được tâm tình vui sướиɠ của nàng, nếu nàng sớm biết chỉ cần làm như vậy là có thể làm cho một đám thϊếp thất của lão gia thành thật như hiện tại, trước kia nàng cần gì phải nhường nhịn mấy cái tiểu tiện nhân kia.

---------------------------------

Trải qua hai ngày đồn đãi, Lê Thiên Duyên đã bị mọi người ở Tấn Thành truyền đến vô cùng kì diệu, ngược lại là Giản Vũ Hài bị hắn đánh trọng thương lại thường xuyên bị người khác đem ra chê cười.

Chưởng quầy Tôn Hòa đường mỗi khi nghe thấy có người đi ngang qua nhắc đến tình hình ngày ấy, đều nhịn không được lắc đầu thở dài, nghĩ thầm, quả nhiên thế đạo vô thường a, cũng không biết lá bùa trong tay tiểu ca nhi kia có thật sự thần kì như vậy không.

“Chưởng quầy, Tôn dược sư nhà các ngươi đâu?” Quan phu nhân vừa đi vào dược đường, liền đối trong tiệm chưởng quầy hỏi.

Dược đường chưởng quầy nghe thấy tiếng nói liền phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy trước mặt đang đứng một vị phụ nhân trang điểm sang trọng, lập tức đã nhận ra thân phận của người này, ngay tức khắc cảm thấy chột dạ nói, “Quan phu nhân, Tôn dược sư đã đi ra cửa.”

“Ra ngoài? Vậy ông ta khi nào mới trở về?”

Quan phu nhân vừa nghe vậy, mày đẹp nhẹ nhíu lại, lời này nàng nghe rất quen tai không hề xa lạ tý nào, mấy tháng qua không biết có bao nhiêu dược sư dùng lý do này để đuổi nàng đi.

“Khoảng thời gian trước, Tôn dược sư đột nhiên nói muốn đi ra ngoài du lịch, chỉ sợ rất lâu mới có thể trở về.” Chưởng quầy cười nịnh nọt nói.

“Mấy ngày trước đây không phải hắn mới xem bệnh cho con ta sao, như thế nào lại nói đã đi du lịch?” Biểu tình trên mặt Quan phu nhân hơi có chút thất vọng.

Dược đường chưởng quầy nghe xong trong lòng lại là cả kinh, lo lắng vị phu nhân này tới dược đường gây sự, vội vàng mở miệng làm sáng tỏ.

“Quan phu nhân ngài đã hiểu lầm, hai ngày trước Quan thiếu gia xác thật có tới Tôn Hòa đường, bất quá lúc ấy Tôn dược đã đi ra ngoài không có ở dược đường.”

“Chưởng quầy đang nói giỡn đúng không, Tôn dược sư không ở dược đường vậy ai cho con ta khai phương thuốc, lại là ai cho hắn bốc dược?”

Quan phu nhân một tay chống nạnh cười như không cười nhìn chưởng quầy nói.