Trừng Kỳ còn chưa kịp giải thích rõ với Tiểu Liễu, đã nghe thấy ngoài cửa truyền tới giọng nói của một vị lão phụ nhân.
“Sao Thanh Trúc Uyển cả một hạ nhân trông cửa cũng đều không có, thật là kỳ cục." Thái ma ma nhìn Thanh Trúc Uyển quạnh quẽ, trong lòng xuất hiện vài phần đắc ý.
Cuộc sống hiện tại của Tam thiếu gia không được như ý, chỉ cần lão phu nhân hứa hẹn cho hắn một chút chỗ tốt, nhất định có thể làm hắn ở lại.
Lê Ngọ nhìn người ngoài cửa, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ralà ma ma bên cạnh lão phu nhân, lập tức treo lên gương mặt tươi cười đi ra đón.
“Thái ma ma, sao ngài lại đến đây, là tiểu nhân làm việc không chu đáo, Thái ma ma đừng trách.”
“Xem ra ngươi cũng còn tính lanh lẹ.”
Thái ma ma liếc mắt nhìn Lê Ngọ một cái, mới nói, “Thiếu gia nhà ngươi đâu?”
“Thiếu gia đang ở trong phòng, để tiểu nhân đi thông báo.”
Lê Ngọ không dám chậm trễ Thái ma ma, nói xong liền chạy nhanh đến phòng của thiếu gia, còn chưa kịp mở miệng đã thấy cửa mở ra.
“Thái ma ma tìm ta?”
Lê Thiên Duyên tuy rằng ở trong phòng, nhưng động tĩnh trong Thanh Trúc Uyển hắn đều rõ ràng.
Nhìn thấy lão ma ma đang đứng ngay cửa viện, đôi mắt của Lê Thiên Duyên xuất hiện một tia ám quang, cũng không biết nữ nhân kia lại muốn làm cái gì, chẳng lẽ tối hôm qua đã bại lộ hành tung.
“Tam thiếu gia, lão phu nhân mời ngài đến Thái Thanh các một chuyến.”
Lúc Thái ma ma nhìn thấy Lê Thiên Duyên, trên mặt hiếm khi lộ ra vài phần ý cười làm khuôn mặt già nua của bà ta trở nên hòa ái không ít.
Trừng Kỳ vừa nghe thấy là lão phu nhân kêu Lê Thiên Duyên đi Thái Thanh các, ngay tức khắc cả trái tim đều treo lên, không dám nói cái gì chỉ có thể cắn chặt môi dưới.
“Xin hỏi Thái ma ma, lão phu nhân có nói là vì chuyện gì sao?”
Lê Thiên Duyên nhìn thấy phản ứng của Thái ma ma, trong lòng ngược lại thả lỏng không ít.
“Chuyện này lão nô cũng không biết, một lát nữa tam thiếu gia tự mình hỏi lão phu nhân đi.” Thái ma ma nghĩ thầm, ba cái nhi tử của lão gia mỗi người đều rất có năng lực a.
Đại thiếu gia Lê Thiên Châu từ nhỏ đã có thiên phú tập võ hơn người, nhị thiếu gia Lê Thiên Thừa đã bước vào con đường tu tiên, vốn dĩ cho rằng tam thiếu gia chỉ là tên phế nhân, ai ngờ lại làm mọi người bất ngờ không thôi.
“Làm phiền ma ma đã tới thông báo, ta sẽ đến ngay.”
Lê Thiên Duyên trả lời Thái ma ma một tiếng, đến khi nhìn thấy thân ảnh của bà ta biến mất mới xoay người về phòng.
Trừng Kỳ thấy thế lập tức đi theo vào, khẩn trương đóng lại cửa phòng, mới nhỏ giọng nói, “Thiếu gia, hôm nay lão phu nhân tìm ngài, có phải hay không là bởi vì chuyện tối qua.”
“Không phải.”
Lê Thiên Duyên lắc đầu, dựa vào thái độ vừa rồi của Thái ma ma, hình như là muốn mượn sức hắn.
Làm hắn nghĩ không ra chính là, tối hôm qua lão ma ma này còn cảm thấy sự tồn tại của hắn là chướng ngại vật, hôm nay lại đột nhiên thay đổi thái độ, chẳng lẽ này đã xảy ra chuyện gì.
Nghe thấy Lê Thiên Duyên phủ định, Trừng Kỳ liền duỗi tay vỗ vỗ ngực.
“Thật là may mắn.”
“Đi kiếm Tiểu Liễu chơi đi, ta rất nhanh sẽ trở lại.”
Nói đến Tiểu Liễu, Lê Thiên Duyên nhịn không được nhớ đến vừa rồi nghe được hai người nói chuyện, đôi mắt không tự giác nhìn Trừng Kỳ vài lần.
Hắn không hiểu nổi, sao Tiểu Liễu lại có ý tưởng này, chẳng lẽ chính mình thoạt nhìn rất giống kẻ luyến đồng sao.
Trừng Kỳ không có nghe được tiếng lòng của Lê Thiên Duyên, vừa nghe hắn nói sẽ không có việc gì liền vui vẻ chạy ra ngoài chơi.
----------------------------------
“Tôn nhi thỉnh an lão phu nhân.”
Lại lần nữa đi vào Thái Thanh Các gặp Đoạn Cầm, tâm tình của Lê Thiên Duyên không biết phải miêu tả thế nào.
Đoạn Cầm cẩn thận đánh giá đối phương một lát, cũng không có ở trên người Lê Thiên Duyên nhìn ra bất kì hơi thở nào của võ giả, trong lòng bất giác có chút thất vọng, chỉ chỉ vị trí gần chính mình nói, “Ngồi xuống rồi nói.”
“Vâng, lão phu nhân.”
Lê Thiên Duyên nhìn thoáng qua chỗ ngồi lão phu nhân đã chỉ, hơi có chút câu nệ mà đi qua.
“Thân thể ngươi đã có thể tập võ? Hiện tại đang là tầng mấy? Sao ta không cảm giác được trên người của ngươi có nguyên khí?”
Đoạn Cầm nhìn thấy dáng vẻ câu nệ của Lê Thiên Duyên, cùng hôm qua trầm ổn bình tĩnh như hai người khác nhau, làm ý tưởng trước đó tức tan biến hơn phân nửa, liền đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Lê Thiên Duyên nghe thấy lão phu nhân hỏi chuyện, trên mặt lộ ra cười khổ, “Lão phu nhân lại nói đùa rồi, thân mình yếu ớt này của ta làm gì có nguyên khí.”
“Không phải hôm qua ngươi còn đả thương tiểu tử của Giản gia sao, nếu không có nguyên khí, ngươi như thế nào làm được.”
Khi nói ra lời này, ánh mắt của Đoạn Cầm trở nên sắc bén lên, chẳng lẽ Lê Thiên Duyên dám cả gan ở trước mặt nàng chơi đa dạng.
“Không dám dối gạt lão phu nhân, là nương của ta đã từng vì ta cầu được một phương thuốc cổ, có thể tạm thời giảm bớt chứng bệnh thiếu hụt Tiên Thiên, nhưng vẫn như cũ không thể giữ lại nguyên khí, hiện tại tuy rằng ta là Hậu Thiên tầng năm, nhưng thân thể không thể chứa đựng nguyên khí, sau này muốn tiến thêm một bước nữa là rất khó.” Lê Thiên Duyên vẻ mặt nghiêm túc mà nói bậy.
Trên đường tới Thái Thanh Các, hắn cũng đã nghe được không ít lời đồn đãi, cũng đoán được mục đích lần này Đoạn Cầm tìm hắn, chỉ có hai khả năng.
Một là nhìn trúng tư chất của hắn, muốn đem hắn lưu lại Lê phủ, thậm chí còn muốn đem hắn mang theo bên người bí mật bồi dưỡng thành tay đấm cho Lê phủ. Hai là lo lắng tương lai chính mình sẽ trở thành uy hϊếp của Lê gia, vô luận là loại nào với hắn mà nói đều không phải là chuyện tốt.
Nghe Lê Thiên Duyên giải thích, trong lòng Đoạn Cầm cũng có hoài nghi, nhưng thấy biểu tình trên mặt hắn không giống như là đang nói dối, trong thời gian ngắn cũng không thể kết luận được gì.
“Sao trước kia không nghe Ân thị nhắc tới?”
“Nếu không thể vào tiên tông, cũng chỉ là kéo dài hơi tàn thôi, không có gì tự hào để nhắc tới.” Lê Thiên Duyên trong lúc nói chuyện, trên mặt lộ ra một chút thần sắc ưu buồn.
Quả nhiên Đoạn Cầm thấy hắn như vậy, trong mắt không hề có nửa điểm mềm lòng, ngược lại còn tăng thêm vài phần chán ghét.
Lê Thiên Duyên thấy có hiệu quả, sau đó giả bộ hối tiếc nói tiếp, “Từ sau khi tôn nhi biết chính mình không được vào tiên tông, kế tiếp mẫu thân lại bỏ ta mà đi, phụ thân cũng đối ta lãnh đạm, ngay cả lần này tôn nhi bị bệnh mấy ngày, hắn cũng chưa từng một lần tới thăm ta, lão phu nhân, phụ thân có phải hay không cũng không cần ta.”
“Phụ thân ngươi phải quản lý toàn bộ Lê gia cho nên rất bận rộn, hiện tại ngươi đã trưởng thành, không thể vẫn luôn dựa vào phụ thân.” Trong mắt Đoạn Cầm đã không còn kiên nhẫn, lại vẫn phải kiềm chế tính tình nói.
“Lão phu nhân nói đúng, phụ thân không rảnh, mẹ cả cũng không thích ta, trước kia mẹ cả đối ta còn tốt hơn cả hai vị ca ca.” Lê Thiên Duyên học cách nói chuyện của nguyên chủ, oán giận nói cho lão phu nhân tình cảnh bi thảm của bản thân.
Đoạn Cầm nghe thấy Lê Thiên Duyên không ngừng lải nhải liền cảm thấy đau đầu không thôi, giơ tay xoa xoa cái trán, đột nhiên nghĩ không rõ chính mình kêu hắn tới đây làm gì.
“Được rồi, ngươi đi về trước đi.”
Nghe được lão phu nhân muốn đuổi khách, Lê Thiên Duyên mới ý thức được chính mình đã nói sai, có chút khẩn trương đứng lên cáo từ, “Là tôn nhi nhất thời lỡ miệng, tôn nhi xin phép cáo lui.”
“Ân.”
Đoạn Cầm không kiên nhẫn phất phất tay, chỉ kém không có mở miệng làm hắn nhanh cút đi.
“Lão phu nhân, ngài cứ như vậy để tam thiếu gia đi.” Thái ma ma nhìn chằm chằm thân ảnh của Lê Thiên Duyên.
“Hắn chỉ là một tên phế vật thôi, đừng để ý tới hắn.”
Trước kia Đoạn Cầm ghét nhất chính là nhìn thấy bộ dáng vô tích sự này của Lê Thiên Duyên, còn tưởng rằng trong trong khoảng thời gian này đã có chút tiến bộ ai dè....
Thái ma ma chỉ cảm thấy không thích hợp, nhưng thấy thái độ của lão phu nhân như vậy cũng không thể tiếp tục khuyên nhủ, chỉ ở trong lòng thở dài một tiếng, nàng còn tưởng rằng tam thiếu gia cũng là cái hạt giống tốt có thể bồi dưỡng, không nghĩ tới lại là loại kết quả này.
“Yến hội ngươi xử lý thế nào rồi?” Đoạn Cầm không muốn nhớ tới Lê Thiên Duyên, nên hỏi sang chuyện khác
“Quản sự nội phủ đã nghĩ xong danh sách các món ăn trong tiệc mừng thọ, còn có một ít vật phẩm cần mua cũng đã liệt kê ra hết, lát nữa sẽ có người đem tới cho lão phu nhân xem qua.”
Thái ma ma cười trả lời, lần này tiệc mừng thọ của lão gia đúng là thời điểm thích hợp để chương hiển thực lực của Lê phủ, tất nhiên phải chuẩn bị cho thật tốt.
“Ngươi tự mình đi một chuyến, đem đồ vật lấy tới cho ta xem.” Đoạn Cầm không muốn đợi liền căn dặn.
“Lão nô sẽ đi ngay.” Thái ma ma biết lão phu nhân nóng lòng, nói xong liền nhích người rời đi.
“Từ từ.”
Đoạn Cầm lại đột nhiên mở miệng gọi lại bà ta, “Khi ngươi đi nội phủ cũng thuận tiện làm quản sự đem đồ vật cần phân cho Lê Thiên Duyên khi ra cũng chuẩn bị luôn, khi nào xong thì trực tiếp đưa qua cho hắn, chờ sau khi tiệc mừng thọ kết thúc lập tức làm hắn dọn đi.”
“Lão phu nhân, chuyện của tam thiếu gia, hay là ngài suy nghĩ lại đi, chờ tiệc mừng thọ kết thúc lại quyết định cũng không muộn.”
Thái ma ma có chút do dự nói, bà ta cảm thấy nên cẩn thận suy xét thêm.