Con Vợ Lẽ Tu Tiên

Chương 27

Nhưng hiện tại Lê Thiên Duyên có thể khẳng định một điều, người hạ độc nguyên chủ chính là Lê lão phu nhân, càng bực bội hơn nữa chính là sâu bên trong thân thể này vẫn còn sót lại một tia oán niệm của nguyên chủ. Nếu không phải vừa rồi hắn nghe được tin tức về hung thủ hạ độc mới làm nó thức tỉnh, tia tàn niệm này đối hắn mà nói chính là tai hoạ ngầm, xem ra phải nghĩ cách làm sợi tàn niệm này biến mất mới được.

Đêm nay chú định là một đêm không hề bình tĩnh, trong Lê phủ có không ít người khó có thể đi vào giấc ngủ, sau khi Trừng Kỳ trở lại Thanh Trúc Uyển, liền cùng Lê Thiên Duyên đi vào sương phòng, mỗi người chiếm cứ một góc chuyên tâm tu luyện.

Trời mới vừa sáng, Nhị phu nhân Tôn Hương đã lập tức đi thỉnh Phùng dược sư cấp Lê Côn chẩn trị.

Lúc Phùng dược sư tới nơi, liền nhìn thấy trên người Lê Côn có vài chỗ bị cào đến huyết nhục mơ hồ, ông ta cho Lê Côn thoa dược cùng khai phương thuốc, không bao lâu liền rời đi, còn về phần Lâm thị đã bị Tôn Hương cố ý bỏ qua.

Không bao lâu, tin tức Nhị lão gia cùng thϊếp thất ở trong phòng tắm uyên ương, đột nhiên thân thể bị thối rữa không đến nửa ngày đã truyền khắp Lê phủ. Mấy phòng khác đã sớm nhìn Lâm thị không vừa mắt, nghe xong tin tức này đều cảm thấy khoái trá không thôi.

“Con độc trùng này không biết đôi mắt bị gì, lại đi bò vào thau tắm của người khác.”

Trần Đường cùng các phu nhân của phòng khác tụ ở bên nhau, nhịn không được mở miệng trêu chọc.

“Theo ta thấy không phải là độc trùng, mà là do Tôn Hương làm.”

Vẻ mặt Lục phu nhân thần bí nhỏ giọng nói, “Đừng nhìn nàng tỏ ra rộng lượng mà lầm, kỳ thật trong lòng ghen ghét đâu.”

“Tôn Hương? Cả Lâm thị nàng cũng chèn ép không được, sao có gan làm chuyện này?”

Trần Đường cười nhạo một tiếng, nàng đúng là có chút khinh thường nữ nhân này, đường đường là phu nhân của nhị phòng, lại suốt ngày bị một cái tiểu thϊếp ở trước mặt ra oai.

“Nữ nhân một khi nổi ghen có chuyện gì mà không dám làm, ngươi đừng quên Tôn gia là làm gì.” Lục phu nhân tự cho là hiểu biết mở miệng nói.

Trần Đường cũng nhớ lại, Tôn gia là mua bán dược liệu, nếu nàng muốn hạ độc dễ như trở bàn tay.

Ngay cả Lê Thiên Duyên cũng không nghĩ tới, chuyện tối hôm qua hắn làm đã có người thế hắn đẩy đến không còn một mảnh.

Tuy rằng mọi người nói cười vui vẻ nhưng cũng biết đây không phải là chuyện sáng rọi gì, chỉ có thể ở Lê phủ lặng lẽ lưu truyền. Nhưng tin tức Lê Thiên Duyên đánh trọng thương Giản thiếu gia thì đã truyền khắp bộ Tấn Thành.

Trước đó Lê Thiên Duyên ở sân luyện công đánh nhau cũng không có bao nhiêu người nhắc tới, hơn nữa Lê Hoành cùng mấy cái võ đồ đều chỉ là Hậu Thiên tầng hai, vì vậy cũng sẽ không có người để ý tới.

Nhưng Giản Vũ Hào lại là võ giả Hậu Thiên tầng năm, Lê Thiên Duyên lại có thể đem hắn đánh trọng thương, chuyện này nói ra có chút quỷ dị, rất nhiều người vừa nghe xong đều tưởng là nói giỡn.

“Mộ huynh không phải là nói giỡn đi, ngươi nói hôm qua đệ đệ của ta nhẹ nhàng đã đem Giản Vũ Hào đả thương, nói vậy có phải hay không quá khoa trương.”

Lê Thiên Châu nghe xong Mộ Nam Phong kể lại chuyện hôm qua, trên mặt biểu tình là hoàn toàn không tin.

Hôm qua Lê Thiên Châu đi kiểm tra sân luyện võ, sau đó lại nhận được tin tức lão phu nhân đã trở về liền vội vàng chạy về Lê phủ, cho nên cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Hôm nay Mộ Nam Phong đột nhiên hẹn hắn ra ngoài, Lê Thiên Châu chỉ cho rằng người này quá nhàm chán, nên mới nói giỡn với hắn.

“Một chút cũng không khoa trương, hôm qua chúng ta đều tận mắt nhìn thấy, còn có rất nhiều người đi ngang qua đều thấy được, nếu ngươi không tin có thể đi ra ngoài hỏi thăm.”

Mộ Nam Phong cũng biết chuyện này rất khó làm người khác tin tưởng, nếu không phải lúc đó hắn cũng ở hiện trường, chỉ sợ nghe xong cũng cảm thấy buồn cười.

Sau khi nói xong, Mộ Nam Phong nhịn không được tò mò thử hỏi, “Ngươi thật sự không biết cấp bậc của Lê Thiên Duyên sao?”

Lê Thiên Duyên cố ý giấu giếm thực lực, trên người một chút nguyên khí đều không có, lại có thể trong nháy mắt đem một cái võ giả Hậu Thiên tầng năm đánh bay ra mấy trượng, sao không làm Mộ Nam Phong hiếu kỳ cho được. Hiện tại hắn cũng mới là Hậu Thiên tầng sáu, không lẽ tên phế tài kia đã đuổi kịp hắn.

“Ta chưa bao giờ nhìn thấy hắn luyện võ, xem ra tam đệ che giấu rất kỹ a.” Lê Thiên Châu ngoài miệng nói vậy, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia lạnh lẽo.

-----------------------------------------

“Tin tức này là thật sao?”

Mới sáng sớm, Đoạn Cầm đã nghe Thái ma ma nhắc đến chuyện của Lê Thiên Duyên, tâm tình đột nhiên có chút phức tạp.

Nếu Lê Thiên Duyên chỉ là võ giả Hậu Thiên tầng hai, Đoạn Cầm cũng sẽ không quan tâm, nhưng nếu là tầng năm…… Mười lăm tuổi đã là võ giả Hậu Thiên tầng năm, như vậy tư chất tập võ đã vượt qua Thiên Châu, Đoạn Cầm đột nhiên có chút hối hận làm hắn rời đi Lê phủ.

“Nô tỳ đã đi điều tra qua xác thật là có việc này, lão phu nhân, ngài xem có nên lưu lạ tam thiếu gia không.” Thái ma ma có chút chần chờ nhìn lão phu nhân nói.

Tuy rằng hiện tại Lê gia có Thiên Thừa vào tiên tông, nhưng chờ tới lúc hắn trưởng thành lên cũng cần phải có thời gian, huống chi thế giới của tu giả rất hung hiểm, không ít con cháu trong các gia tộc đi vào tiên tông đều sớm chết non, nhưng võ giả Tiên Thiên lại là một võ giả thế gia căn cơ, tam thiếu gia có tư chất tốt như vậy, để hắn rời đi thì quá đáng tiếc.

“Không được, ngày hôm qua ở trước mọi người ta đã làm hắn dọn ra ngoài, hiện tại sao có thể đổi ý được.”

Sắc mặt của Đoạn Cầm thâm trầm nói, huống chi thân phận của Lê Thiên Duyên còn rất mẫn cảm.

Ngay sau đó Đoạn Cầm lại có chút tức giận nói, “Không phải nói căn cốt của hắn không tốt sao, những tên dược sư kia làm cái gì ăn không biết.”

Thái ma ma cũng hiểu rõ, tính tình của chủ tử cao ngạo như vậy đương nhiên sẽ không hạ giọng năn nỉ người khác, vì thế mở miệng nói, “Không bằng gọi tam thiếu gia tới đây hỏi lại một lần nữa, nếu như hắn mở miệng cầu tình muốn lưu lại, lão phu nhân có thể đem hắn mang về biệt uyển bồi dưỡng, như vậy liền có thể làm hắn thân cận lão gia phu nhân nhiều hơn.”

Đoạn Cầm nghe Thái ma ma nói vậy, cũng cảm thấy có lý nên gật gật đầu, “Vậy cũng được, đúng rồi, nhị phòng bên kia đã điều tra được gì chưa.”

Đêm qua nhị phòng bên kia phát sinh chuyện xấu, Đoạn Cầm nghĩ đến đây liền nhịn không được xoa xoa cái trán, sinh thần của lão thái gia cũng gần đến nhưng đừng để truyền ra tin tức gì không tốt.

“Còn chưa có tra ra nguyên nhân, bất quá ta nghe người ta nói là do Tôn thị ghen tị mới làm ra chuyện này.” Thái ma ma chạy nhanh trả lời, nàng cũng cảm thấy khả năng này là lớn nhất.

“Thật là một đám không biết lo, đi cảnh cáo các nàng, kêu các nàng đem miệng ngậm chặt lại cho ta, ai dám nhiều lời một câu về sau đừng mơ lại bước vào Lê phủ một bước.” Đoạn Cầm lạnh mặt đối Thái ma ma nói.

“Tiểu Liễu, sao hôm nay ngươi cứ luôn nhìn chằm chằm vào ta vậy.”

Từ sáng sớm cho tới bây giờ, Trừng Kỳ luôn cảm thấy ánh mắt của Tiểu Liễu nhìn hắn rất kì quái, rốt cuộc vẫn nhịn không được liền mở miệng hỏi.

Tiểu Liễu liếc mắt nhìn về phía sương phòng của thiếu gia, thấy cửa phòng đóng lại mới nhích lại gần Trừng Kỳ hỏi, “Tối hôm qua có phải hay không đã xảy ra chuyện gì.”

Tối hôm qua, hắn rõ ràng nhìn thấy Thiếu phu lang đã ngủ say, nhưng sáng nay thức dậy lại không thấy người đâu, cuối cùng lại nhìn thấy hắn từ trong sương phòng của thiếu gia ra tới, Tiểu Liễu rất tò mò nên quan sát Trừng Kỳ rất nhiều lần, muốn biết trong hai người bọn họ là ai trước cầm lòng không được.

“Tối hôm qua?” Trừng Kỳ bị hỏi vậy trong lòng liền chột dạ nhìn khắp nơi.

Tối hôm qua hắn đi theo thiếu gia ra ngoài tản bộ một vòng, lại đột nhiên nhìn thấy hình ảnh không nên thấy, còn nghe được chuyện động trời.

“Không…… Tối hôm qua ta cùng với thiếu gia vẫn luôn ở trong sương phòng, chỗ nào cũng không có đi.”

“Là ngài chủ động đi tìm thiếu gia?”

Tiểu Liễu vẻ mặt kích động hỏi, hắn đương nhiên biết Thiếu gia cùng Thiếu phu lang cả đêm đều ở trong sương phòng, bằng không nửa đêm còn có thể đi nơi nào nữa.

Trừng Kỳ suy nghĩ một chút, xác thật là hắn đi ra ngoài tìm Lê Thiên Duyên, vì thế gật gật đầu, “Ân.”

Tiểu Liễu nghe vậy, đối Thiếu phu lang lau mắt mà nhìn, bất quá cũng đúng, có chút đồ vật là phải dựa vào bản thân tranh thủ mới có được.

“Thiếu phu lang còn phải cố gắng nhiều hơn nữa, sớm ngày sinh cho thiếu gia một vị tiểu thiếu gia.”

“Nô gia chỉ là muốn sinh thêm cho lão gia đứa con trai.”

Nghe thấy Tiểu Liễu nói vậy, trong đầu Trừng Kỳ lập tức vang lên giọng nói của Lâm thị, thân thể không tự chủ được run lên, cuối cùng cũng hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Tiểu Liễu, máu trong thân thể ngay tức khắc tranh nhau dồn lên đầu.

“Tiểu Liễu, không phải, không phải ngươi nghĩ như vậy.”

Tối hôm qua nhìn thấy một màn kia, đột nhiên ở trước mắt thay phiên xuất hiện, làm sao cũng dừng không được, Trừng Kỳ sợ tới mức ngay cả lời nói cũng nói không rõ.