Con Vợ Lẽ Tu Tiên

Chương 26

“Thiên Duyên là nhi tử của ta, năm nay hắn chỉ mới mười lăm tuổi, nương của hắn lại mới vừa qua đời không lâu, lúc này làm hắn ra phủ xác thật không quá thỏa đáng.” Lê Bùi cũng không phủ nhận chỉ nói tiếp lời của mẫu thân.

Đoạn Cầm nhìn nhi tử, trầm ngâm một lát mới mở miệng nói, “Ta cũng không muốn làm như vậy, nhưng Lê Thiên Duyên không phải là hài tử của Ân thị, ta sợ hắn lưu tại Lê phủ sẽ đêm dài lắm mộng.”

Lê Thiên Duyên mới vừa mang theo Trừng Kỳ lẻn vào Thái Thanh các, còn chưa kịp tới gần chỗ lão phu nhân đã nghe được câu này, có chút kinh ngạc dừng lại bước chân, Trừng Kỳ cũng không dám tin tưởng mà trừng lớn hai mắt.

“Mẫu thân, ngài đang nói cái gì? Thiên Duyên sao lại không phải là hài tử của Ân thị, nếu không, vậy hắn là con ai?”

Vẻ mặt Lê Bùi khϊếp sợ nhìn mẫu thân, không hiểu những lời này của nàng rốt cuộc là có ý gì.

“Năm đó ta thấy cái thai của Hồng thị không tốt, chỉ sợ lúc hài tử sinh ra sẽ không đủ tháng, ngày Ân thị sinh sản, nàng lại cùng ngươi cãi nhau làm động thai khí sinh non, ta liền làm người lén đổi đi hai đứa bé, làm Hồng Mạn nuôi dưỡng hài tử của Ân thị.”

Vỗn dĩ Đoạn Cầm cũng không muốn để nhi tử biết việc này, nhưng hiện tại Thiên Thừa đã vào tiên tông, có rất nhiều chuyện đã thay đổi, cũng nên làm nhi tử có sự chuẩn bị trước, lần này nàng trở về sớm hơn dự định, kỳ thật chính là muốn cùng Lê Bùi ngả bài.

“Vì cái gì?”

Lê Bùi nghe được lời này, cảm thấy khó có thể tiếp thu được chuyện này, hài tử mà chính mình thương yêu hơn mười mấy năm, cư nhiên lại là do Hồng Mạn sinh ra?

Lúc trước, Lê Bùi vì Lê gia mới đồng ý cưới Hồng Mạn, sau khi thành hôn lại phát hiện tính tình của Hồng Mạn quá bá đạo cường thế, hai người rất hay cãi nhau, hắn đối Hồng Mạn càng ngày càng chán ghét, đến khi Lê gia ngồi ổn vị trí thứ hai của đại gia tộc ở Tấn Thành, hắn liền nâng Ân thị vào cửa.

Ngược lại với Hồng Mạn, tính tình của Ân Dung ôn nhu uyển chuyển lại hiểu ý người khác, rất phù hợp với hình tượng phu nhân trong lòng Lê Bùi, cho nên tình cảm dành cho nàng cũng nhiều vài phần chân thành, ngay cả hài tử nàng sinh, Lê Bùi cũng vô cùng sủng ái, cho dù trong đó trộn lẫn một tia mong đợi Lê Thiên Duyên có thể vào tiên tông.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, nhi tử của Hồng Mạn mới là người được trưởng lão tiên tông nhìn trúng, bởi vì Thiên Thừa, Lê Bùi chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Ân thị bị Hồng Mạn hại chết, hiện tại mẫu thân lại nói cho hắn biết Thiên Thừa mới thật sự là nhi tử của Ân thị.

“Năm đó, rất nhiều dược sư cũng chuẩn đoán, hài tử của Hồng Mạn cho dù không chết non thì khi sinh ra cũng là mộ đứa trẻ ốm yếu. Con vợ cả của Lê gia sao có thể là một tên phế vật được, huống chi Hồng Mạn cũng không phải người rộng lượng bao dung, ta lo lắng nàng sẽ đối hài tử của Ân thị ra tay.”

Cho dù cơ hội rất xa vời, nhưng nàng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Đoạn Cầm sợ hài tử của Ân thị thực sự có linh căn, lại chưa kịp trưởng thành đã chết trong tay Hồng Mạn, hiện tại cũng đã chứng thực quyết định của nàng là đúng.

Làm nàng không nghĩ tới chính là, Hồng Mạn sau khi sinh xong Thiên Thừa, lại đột nhiên thay đổi tính tình, không chỉ không đối Lê Thiên Duyên làm cái gì, ngược lại còn tìm mọi cách lấy lòng thân cận, Đoạn Cầm còn cho rằng nàng đã biết được sự thật, bất quá sau đó nàng cũng phát hiện, Hồng thị muốn dùng cách phủng sát để huỷ hoại Lê Thiên Duyên.

“Nương, chuyện lớn như vậy sao ngài không chịu thương lượng trước với ta, cho dù ngài sợ Hồng Mạn gây thương tổn cho hài tử kia đi nữa, chẳng lẽ nhi tử của ta, ta cũng không bảo vệ được sao, hiện tại khen ngược, làm hại ta cả ngày đều phải xem sắc mặt của nữ nhân kia làm việc.” Lê Bùi phẫn nộ đè nặng thanh âm nói.

Nếu không phải nữ nhân này là mẫu thân hắn vẫn luôn kính trọng, còn là một võ giả Tiên Thiên tầng sáu, hắn chỉ sợ đã sớm khống chế không được.

“Ngươi biết cái gì, nếu Thiên Duyên thật sự là hài tử của Ân thị, mấy năm nay đã bị mưu kế của Hồng Mạn dưỡng cho phế đi rồi, ngươi có thể làm được cái gì. Hơn nữa muốn nuôi dưỡng một đệ tử tiên tông cũng không phải là chuyện dễ dàng, nếu Hồng Mạn cứ nghĩ đứa bé kia là con của nàng đương nhiên sẽ không bạc đãi hắn, nếu như không có Hồng gia hỗ trợ chống đỡ, Lê phủ sớm hay muộn gì cũng sẽ bị đào rỗng.”

Đoạn Cầm nói xong không hề để ý tới người trước mặt, cầm lấy chung trà trên bàn nhấp một ngụm.

Sau khi nghe xong những lời mẫu thân nói, tâm tình của Lê Bùi cực kỳ phức tạp, có phẫn nộ khi bị người khác lừa gạt nhiều năm, nhưng khi nghĩ đến người mà Hồng Mạn hết lòng bồi dưỡng chính là hài tử của hắn cùng Ân thị, trong lòng lại dâng lên cảm giác khoái trá khi trả được thù.

“Nếu đã như vậy, vì sao còn muốn Lê Thiên Duyên dọn ra ngoài.”

“Mọi chuyện đã đi tới bước này, tuyệt đối không thể xảy ra bất kì sai lầm nào.”

Đoạn Cầm nhìn thấu tâm tư của nhi tử, tuy rằng nàng cũng không thích nữ nhân như Hồng Mạn, nhưng là hiện tại không phải là lúc để trả thù mà hành động theo cảm tính.

Mẹ ruột của Thiên Thừa bị chết trên tay Hồng Mạn, Lê Thiên Duyên lại bị Hồng Mạn thiết kế cưới một cái song nhi xấu xí, việc này chính là một tay Hồng Mạn tạo thành, một khi xảy ra đường rẽ hậu quả sẽ không lường được.

Lê Thiên Duyên nhìn thấy Lê Bùi đi ra, liền kéo Trừng Kỳ núp vào phía sau núi giả trong viện. Lúc này, trong lòng Lê Bùi rất hỗn loạn, cũng không để ý đến xung quanh, nhanh chóng rời đi Thái Thanh Các.

Lê Thiên Duyên thấy Lê Bùi đã rời đi, đang định mang Trừng Kỳ trở về, lại nghe được bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.

“Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, lão phu nhân cần gì phải đem chuyện này nói cho lão gia làm gì.” Lê Bùi vừa đi, Thái ma ma cũng từ bên trong ra tới.

Tuổi tác của Thái ma ma cùng lão phu nhân không sai biệt lắm, bất quá nàng chỉ là võ giả Hậu Thiên tầng tám nên hiện tại đã là một phụ nhân tóc trắng xoá.

“Mấy năm nay, lão đại vẫn luôn thiên vị Lê Thiên Duyên, Thiên Thừa kia đều để ở trong mắt, hai phụ tử đã sinh ra ngăn cách, Hồng thị nơi chốn đều đè nặng hắn, càng làm hắn tâm sinh bất mãn, cứ để tiếp tục như vậy, ta sợ sẽ xảy ra chuyện.”

“Chỉ có nói cho hắn biết sự thật, mới có thể hoá giải khúc mắc trong lòng hắn mà quan tâm Thiên Thừa, như vậy sau này mới có hy vọng vãn hồi một chút tình cảm phụ tử.”

Trước kia, Đoạn Cầm đối Lê Thiên Thừa cũng không ôm hy vọng gì nhiều, ai có thể nghĩ đến hài tử kia có phúc khí đến như vậy.

“Lão phu nhân ngài chính là quá mềm lòng đi.” Nói đến tam thiếu gia, Thái ma ma có chút lo lắng thở dài.

“Không phải mềm hay không mềm lòng, chỉ có lần này thôi, Lê Thiên Duyên trúng độc không chết nghĩa là mạng hắn không nên tuyệt, về sau chỉ có thể xem tạo hóa của hắn.”

Đoạn Cầm lắc lắc đầu, dù sao Lê Thiên Duyên cũng là con cháu Lê gia, một lần không thành, nàng cũng không thể làm lần thứ hai.

Nghe được trong phòng đối thoại, trong lòng Lê Thiên Duyên bất chợt dâng lên một cổ cảm xúc phẫn hận không thuộc về hắn, Trừng Kỳ nhận thấy được linh khí trên người Lê Thiên Duyên đang kích động, lập tức duỗi tay kéo lại vạt áo của hắn, vẻ mặt đều là lo lắng, Lê Thiên Duyên thấy vậy mới lấy lại bình tĩnh, vội vàng thu liễm trên người hơi thở.

“Ai ở bên ngoài?” Đoạn Cầm đột nhiên cảm ứng được trong viện có hơi thở xa lạ, buông ra chung trà lập tức bay ra ngoài xem xét, Thái ma ma cũng bị hoảng sợ, sau đó liền đuổi theo phía sau Đoạn Cầm.

Nhưng khi các nàng đuổi đến trong trong viện, nơi này đã không có một bóng người, Đoạn Cầm đi xung quanh núi giả một vòng, mày nhíu chặt.

“Lão phu nhân, chắc là ngài nhầm rồi."

Thái ma ma kiểm tra khắp nơi trong viện một lần, cũng không phát hiện ra người nào, chỉ cho rằng lão phu nhân gặp ảo giác.

“Thái Thanh Các có bố trí cao cấp phòng hộ trận, nếu như có người đột nhập sao có thể qua mặt được lão phu nhân được.”

Đoạn Cầm nghe vậy, đôi mày đẹp mới thoáng giãn ra một chút, nàng đối phòng hộ trận của mình rất có tin tưởng, rốt cuộc sử dùng nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ gặp được người nào có thể phá giải được nó. Biết vậy nhưng trong lòng nàng cũng không dám thả lỏng, loại cảm giác vừa rồi làm nàng cảm thấy bất an cực kỳ.

Lúc này, Trừng Kỳ đang bị Lê Thiên Duyên khiêng trên vai chạy trốn, cũng không rảnh để ý tư thế này có thoải mái hay không, chỉ tập trung nhìn chằm chằm phía sau, sợ có người sẽ đuổi theo bọn họ, tình cảnh vừa rồi thật sự quá mức nguy hiểm, bọn họ suýt chút nữa đã bị người trong phòng phát hiện.

Tuy rằng kịp thời chạy trốn, Lê Thiên Duyên cũng không dám lơ lỏng, vẫn luôn vận chuyển khinh thân quyết không ngừng bay nhanh xuyên qua màn đêm, hướng Thanh Trúc Uyển chạy như điên, chỉ là trong lòng lại dâng lên cảm giác không ổn.

Mặc dù biết được chuyện hai đứa nhỏ bị thay đổi, Lê Thiên Duyên tuy rằng kinh ngạc nhưng cũng không quan tâm cho lắm, dù sao đây cũng là chuyện của Lê gia, mặc kệ là con vợ cả hay con vợ lẽ, huynh đệ tương tàn hay là phu thê tương sát, đều cùng hắn không quan hệ.