Con Vợ Lẽ Tu Tiên

Chương 25

Lê Thiên Duyên mất gần hai canh giờ mới đem dược tính trong thau tắm hấp thu sạch sẽ, sau khi từ trong nhập định tỉnh lại thì phát hiện sắc trời đã tối, nhớ nhớ tới chuyện hôm nay ở trên đường gặp được hai tên đại hán chặn đường, lập tức quyết định đến tiểu viện của Lê Côn đi dạo.

Nhưng khi Lê Thiên Duyên vừa mới khép lại cửa sương phòng, đã thấy Trừng Kỳ từ phòng kế bên nhô đầu ra, giống như đi ăn trộm nhỏ giọng hỏi, “Thiếu gia, ngươi có đói bụng không?”

Lê Thiên Duyên: “……”

Tiểu gia hỏa này thế nhưng vẫn còn chưa ngủ.

Cuối cùng không biết vì sao lại biến thành Lê Thiên Duyên mang theo Trừng Kỳ cùng nhau đi dạo trong Lê phủ.

Lần trước là cùng Lê Thiên Duyên đi dạo bên hồ, lần này vẫn là lần thứ hai vào buổi Trừng Kỳ ra ngoài đi dạo, trong lòng có chút kích động, nghĩ đến Lê Thiên Duyên muốn đến chỗ của lê Nhị lão gia, nhịn không được tò mò hỏi, “Thiếu gia, lát nữa chúng ta sẽ làm gì?”

“Xem tình huống thế nào đã.”

Lê Thiên Duyên vốn dĩ muốn đi tìm Lê Côn tính sổ, hiện tại lại mang theo Trừng Kỳ, chỉ có thể xem tình huống thế nào mới quyết định được, cùng lắm thì chờ đến đêm mai ra tay cũng không muộn.

Hai người một đường vất vả tránh đi thị vệ gác đêm mới đến được nơi ở của nhị phòng, nhớ đến Lê Côn đã là võ giả Hậu Thiên tầng tám, để phòng ngừa tình huống không may xảy ra, Lê Thiên Duyên ở trên người Trừng Kỳ dán một lá bùa che giấu hơi thở, sau đó mới mang theo hắn nhảy lên nóc nhà.

Trừng Kỳ không hề phòng bị đã bị Lê Thiên Duyên xách lên nóc nhà, sợ tới mức suýt chút nữa hét lên, lập tức dùng tay che miệng lại.

Sau khi hai người vững vàng đứng trên nóc nhà, Lê Thiên Duyên mới nhìn thấy thần sắc kinh hoảng trên mặt Trừng Kỳ, cảm thấy có chút chột dạ mà cười cười, đây cũng là lần đầu tiên hắn mang theo người khác a, cho nên cũng không có kinh nghiệm.

-------------------------------------------

Đêm khuya tĩnh lặng, trong phòng của Lê Côn vẫn còn thỉnh thoảng truyền ra tiếng nước cùng giọng nói nũng nịu của nữ nhân, kết hợp với ánh sáng tối tăm của đèn dầu trong phòng, làm không khí tăng thêm vài phần ái muội.

Lúc này trong phòng, nữ nhân đang ngồi trong thau tắm như là không có xương mà dựa vào trên người Lê Côn, khi nói chuyện, trong lời nói lại mang theo oán trách hờn dỗi.

“Lão gia rõ ràng đã đồng ý giúp thϊếp thân giáo huấn Lê Thiên Duyên, nhưng bộ dáng hôm nay của hắn đâu có chỗ nào giống như bị thương đâu.”

Chỉ cần nhớ tới cảnh tượng hôm nay ở Thái Thanh Các, trong lòng Lâm thị cảm thấy phẫn hận không thôi, nhưng lúc này ở trước mặt Lê Côn một chút cảm xúc cũng không có lộ ra tới, trên mặt chỉ có nhu nhược đáng thương.

Quả nhiên Lê Côn vừa thấy vậy liền đau lòng an ủi, “Có thể là hai tên ngu xuẩn kia đi nhầm đường mới không gặp được, nàng yên tâm đi, lần sau tiểu tử này sẽ không gặp may như hôm nay, bảo bối đừng nóng giận.”

“Lão gia ngài nhẹ chút, đừng làm đau thϊếp thân a.” Giọng nói của Lâm thị nhu mị câu hồn, Lê Côn nghe xong liền kiềm chế không được du͙© vọиɠ.

Bàn tay của Lê Côn ở dưới nước đang nắm chặt thân thể mềm mại của Lâm thị không khỏi tăng thêm vài phần lực đạo, “Nàng đây là muốn đem ta hút khô mới vừa lòng có phải hay không.”

“Không phải, thϊếp thân chỉ muốn…… sinh thêm cho lão gia một đứa con trai thôi.” Lâm thị để sát vào tai Lê Côn nhẹ giọng dụ dỗ.

Trừng Kỳ đang ghé sát vào trên nóc nhà, bị hình ảnh bên dưới làm cho cả kinh phải dùng tay che lại đôi mắt, nhưng lại nhịn không được lặng lẽ nhìn qua khe hở ngón tay muốn nhìn lén, sau đó mới phát hiện trong thau tắm đã bị sa y của nữ nhân phiêu phù ở trên mặt nước ngăn chặn, cái gì cũng nhìn không thấy có chút thất vọng bỏ tay xuống.

Lê Thiên Duyên nhìn thấy một màn này, biểu tình trên mặt chỉ là thờ ơ, hắn đã từng xông vào động phủ của không ít ma tu, trường hợp nào cũng thấy qua, nhưng khi nghe thấy Lê Côn nói lần sau, trong mắt bất ngờ xuất hiện lệ quang chợt lóe rồi biến mất.

Nhìn thấy tiểu gia hoả ở bên cạnh, một đôi mắt tràn ngập tò mò, Lê Thiên Duyên liền lấy ra một viên thuốc màu đỏ ném vào thau tắm phía dưới, sau đó bế lên Trừng Kỳ lặng yên không một tiếng động rời đi nóc nhà.

Đột nhiên bik Lê Thiên Duyên ôm vào trong ngực, Trừng Kỳ phản xạ có điều kiện liền duỗi tay ôm lấy cổ của đối phương, một lúc sau mới lấy lại phản ứng, trên mặt lập tức trở nên đỏ bừng.

“Chúng ta cứ như vậy rời đi sao?”

“Ân, không có gì đẹp cả.”

Lê Thiên Duyên nghiêm túc nói, đột nhiên nhớ tới để tiểu gia hỏa nhìn thấy hình ảnh này hình như không được tốt cho lắm.

Lê Thiên Duyên cùng Trừng Kỳ vừa rời khỏi không được bao lâu, trong sương phòng của Lê Côn liền truyền ra tiếng thét chói tai, làm những người khác đều bị kinh động lên, trong lúc nhất thời tiểu viện của Lê gia nhị phòng đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt vô

cùng.

Lê Thiên Duyên rời đi thật xa vẫn còn nghe được tiếng thét của Lâm thị, tâm tình không tồi hơi hơi nhếch lên khóe miệng.

Tai của Trừng Kỳ không có thính bằng Lê Thiên Duyên, cho nên cũng không có nghe được động tĩnh trong viện của Lê Côn, nhưng động tĩnh gần chỗ bọn họ lại có thể nghe thấy rõ ràng.

“Thiếu gia, hình như có người?”

Lê Thiên Duyên nghe vậy liền dừng lại, quả nhiên cũng phát hiện ra tiếng bước chân rất nhỏ, lập tức ôm Trừng Kỳ trốn vào góc tường bên cạnh, đợi đến khi người nọ đi ngang qua bọn họ mới lặng lẽ nhô đầu ra xem xét.

Chỉ nhìn thấy một người nam tử ăm mặc một bộ trường bào màu đen, lúc này đang di chuyển trong bóng đêm, bước chân nhẹ nhàng trầm ổn không hề phát ra tiếng động nào, vừa thấy liền biết không phải một võ giả bình thường có thể làm được, khó trách hắn không thể phát hiện ngay sự tồn tại của đối phương.

Vừa rồi lúc người nọ đi ngang qua, Lê Thiên Duyên liền cảm nhận được trên người hắn uy áp của võ giả cấp bậc Tiên Thiên, nhưng khi thấy rõ thân ảnh của đối phương, càng thêm xác định người này chính là phụ thân Lê Bùi của nguyên chủ.

Lê Thiên Duyên cũng phát hiện, từ sau khi hắn tỉnh lại, chưa từng nhìn thấy người nam nhân này lần nào, không biết là do trùng hợp hay do đối phương cố ý muốn trốn tránh hắn, bất quá nhìn theo hướng Lê Bùi rời đi, không giống như là đi tìm tiểu thϊếp, mà là đi Thái Thanh Các tìm lão phu nhân, cũng không biết đã trễ thế này rồi còn đi tìm bà ta làm gì.

Nhớ đến thái độ khác thường sáng nay của Lê lão phu nhân, Lê Thiên Duyên đối Trừng Kỳ làm ra dấu hiệu im lặng, sau đó bế lên hắn đuổi theo Lê Bùi. Cứ việc võ giả Tiên Thiên không có trải qua tẩy tủy, thì hiện tại Lê Thiên Duyên cũng không đủ năng lực để kɧıêυ ҡɧí©ɧ, để không bị phát hiện ra, một đường đuổi theo Lê Thiên Duyên đều rất cẩn thận.

Đi theo một hồi, quả nhiên thấy Lê Bùi đã đi vào Thái Thanh các, Lê Thiên Duyên liền dừng lại bên ngoài. Buổi sáng đến đây thỉnh an, hắn cũng phát hiện nơi này tuy rằng không có võ giả cấp cao canh giữ, nhưng trong viện lại có trận pháp phòng hộ, cấp bậc cũng không thua kém gì với trận pháp trong viện của Hồng thị, người bình thường rất khó lẻn vào mà không làm kinh động đến chủ nhân.

Ở thế giới phàm tục, loại trận pháp này rất được nhiều người mơ ước, nhưng trong mắt hắn nó chỉ là trận pháp tầm thường. Sau đó Lê Thiên Duyên từ bên trong Càn Khôn giới lấy ra một cái la bàn hơi cũ, bắt đầu nghiên cứu cách phá giải phòng hộ trận của Thái Thanh Các.

Trừng Kỳ cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Lê Thiên Duyên từ trong không khí lấy ra đồ vật, có chút tò mò nhìn thoáng qua phía sau, hắn luôn cảm thấy trên người Lê Thiên Duyên giống như đang ẩn giấu một cái bách bảo túi, có thể biến ra rất nhiều đồ vật hiếm lạ cổ quái.

Lê Thiên Duyên ôm Trừng Kỳ đi xung quanh trận pháp một vòng, trong lòng đại khái cũng biết được bố cục của trận pháp này, nếu hiện tại mạnh mẽ phá trận là không được, nhưng nếu chỉ lẻn vào bên trong thì dễ như trở bàn tay.

Trừng Kỳ một đường đều được Lê Thiên Duyên ôm cũng nhìn thấy động tác của hắn, tuy rằng đối hắn lấy ra đồ vật rất là tò mò, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi câu nào, hiện tại bọn họ đang ở địa bàn của lão phu nhân, nếu để bị phát hiện sẽ rất phiền toái.

Trong khi Trừng Kỳ còn đang thấp thỏm bất an, liền thấy Lê Thiên Duyên cầm lấy la bàn, tay còn lại thì kết pháp quyết.

“Mở!”

--------------------------------------------------

“Đã trễ thế này ngươi còn lại đây là có chuyện gì?”

Đoạn Cầm buông trong tay chung trà hỏi, nhìn thấy Lê Bùi xuất hiện trên mặt không hề kinh ngạc chút nào.

Lê Bùi nhìn thấy lão phu nhân một mình ngồi uống trà ở đại sảnh, trong lòng thầm nghĩ, xem ra là đang chờ hắn.

“Hôm nay nhi tử có chuyện quan trọng cần giải quyết cho nên mới không kịp trở về thỉnh an mẫu thân, lúc này riêng lại đây bồi tội.”

“Đừng vòng vo nữa, ngươi đến đây là muốn hỏi ta vì sao lại để Thiên Duyên dọn ra Lê phủ, đúng không?”

Đoạn Cầm rất hiểu nhi tử của mình, Lê Thiên Duyên tuy rằng không biết cố gắng, nhưng cũng là hài tử mà hắn yêu thương từ nhỏ đến lớn, hiện tại vắng vẻ đứa nhỏ kia bất quá là bị Hồng thị gây áp lực, mới không thể không làm ra bộ dáng để đối phó.