Con Vợ Lẽ Tu Tiên

Chương 24

Trần Kỳ không hề biết có chuyện này, chỉ cho rằng lão phu nhân đang muốn lấy cớ trách tội Lê Thiên Duyên, bàn tay đang được Lê Thiên Duyên nắm lấy, nhịn không được nắm chặt lại.

Đoạn Cầm quan sát kĩ Lê Thiên Duyên, nhìn thấy hắn đã không còn thái độ kiêu ngạo như trước đây khi còn được nuông chiều, cũng không có bởi vì xảy ra nhiều chuyện thương tâm mà bị đã kích sa ngã, ngược lại còn cho người ta một loại cảm giác khó tả. Đáng tiếc, nếu Lê Thiên Duyên chỉ là một cái con vợ lẽ bình thường của Lê gia có lẽ có thể bồi dưỡng hắn.

“Nếu đã thành thân cũng đã là chủ của một nhà, đợi tiệc mừng thọ làm xong, các ngươi liền dọn ra Lê phủ tự lập môn hộ đi.”

Lê lão phu nhân vừa nói xong lời này, bầu không khí trong phòng ngay tức khắc nổ tung, tuy rằng không biết vì sao Lê Thiên Duyên lại bị lão phu nhân chán ghét đến vậy, mới mười lăm tuổi đã bị phân ra Lê phủ, nhưng chuyện này cũng không ngại làm mọi người vui vẻ.

Lê Thiên Duyên nghe được lão phu nhân nói vậy liền nhíu mày, tuy rằng hắn cũng có ý định dọn ra Lê phủ, cũng đang lo không tìm được lý do thích hợp, lúc này lại bị một câu của lão bà này giúp hắn giải quyết không ít vấn đề, nhưng Lê Thiên Duyên lại từ giữa nghe ra được một ít tin tức không bình thường.

Ngược lại là Hồng thị có chút không cam lòng liền mở miệng nói, “Lão phu nhân, Thiên Duyên vẫn còn nhỏ, hiện tại nếu đem hắn phân ra, người ngoài không biết sẽ cho rằng ta đối xử khắc nghiệt với hắn, Lê phủ cũng không thiếu tiền đến mức nuôi không nổi hai người bọn họ, vẫn là chờ thêm mấy năm nữa đi.”

“Việc này cứ quyết định như vậy đi, đừng bàn nữa.”

Lão phu nhân kiên quyết nói, sau đó nhìn Hồng Mạn xua tay làm nàng không cần nói thêm gì nữa.

“Vâng, tôn nhi cảm ơn lão phu nhân.”

Lê Thiên Duyên sợ bà ta sẽ đổi ý, nhanh chóng lên tiếng trả lời.

Đoạn Cầm nghe thấy Lê Thiên Duyên đồng ý dứt khoát đến vậy, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác khó tả, lại quay qua nhìn song nhi đang đứng bên cạnh Lê Thiên Duyên, cuối cùng vẫn kiên trì quyết định của mình.

“Tôn nhi về trễ, xin tổ mẫu trách tội.”

Chuyện của Lê Thiên Duyên vừa mới định xong, trong phòng đột nhiên truyền đến giọng nói của Lê Thiên Châu, Đoạn Cầm nhìn thấy trưởng tôn đã đến lập tức đem chuyện của Lê Thiên Duyên vứt sang một bên, thay đổi một gương mặt hiền từ vui vẻ nhìn hắn nói, “Sao ta lại trách phạt con được, nếu con có việc cũng không cần vội vàng trở về.”

Thái độ của Lão phu nhân khi nhìn thấy Lê Thiên Châu khác hoàn toàn với mọi người, Lê Thiên Duyên nghĩ, trong khoảng thời gian ngắn bà ta cũng sẽ không chú ý đến hắn, dưới ánh mắt đồng tình cùng cười nhạo của mọi người, nắm tay Trừng Kỳ đi đến vị trí cuối cùng ngồi xuống, hiện tại chỉ có thể làm đủ lễ nghĩa đối phó, đợi đến khi mấy người này rời đi, bọn họ là có thể đi theo.

“Thiếu gia.” Trừng Kỳ có chút lo lắng nhìn Lê Thiên Duyên.

Nghe lão phu nhân nói muốn đem Lê Thiên Duyên phân ra, Trừng Kỳ sợ Lê Thiên Duyên sẽ cảm thấy khổ sở.

“Không có việc gì, đừng lo lắng.”

Lê Thiên Duyên nhìn Trừng Kỳ hơi hơi mỉm cười, cũng không giải thích nhiều, ở đây người nhiều miệng tạp không phải địa phương thích hợp để nói chuyện.

Trừng Kỳ nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng của Lê Thiên Duyên, trong lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều, kế tiếp liền ngoan ngoãn cùng Lê Thiên Duyên ngồi nhìn mấy người trong phòng nói chuyện. Vừa rồi bởi vì phải đối mặt với lão phu nhân làm hắn quá mức khẩn trương nên cũng không nhận thấy gì, hiện tại mới phát hiện tay của hắn cùng Lê Thiên Duyên vẫn còn đang nắm chặt nhau, cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến, trên mặt của Trừng Kỳ không kiềm chế được đỏ lên, nhưng lại không muốn buông ra tay của Lê Thiên Duyên.

Hai người ngồi nghe lão phu nhân nói vài câu lấy lệ, lúc sau cùng những người khác giống nhau đều đi lên nhận lễ gặp mặt của lão phu nhân đưa, sau đó cũng nhìn thấy có người đứng dậy rời đi, Lê Thiên Duyên cũng nhanh chóng kéo Trừng Kỳ đi lên cáo từ.

----------------------------------------------------------

“Phù, cuối cùng cũng được trở về.” Trừng Kỳ vừa đi ra Thái Thanh Các của lão phu nhân liền lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Vừa rồi ở bên trong hắn thật sự cảm thấy quá áp lực, hơn nữa Trừng Kỳ còn cảm giác được mọi người xung quanh đều đang nhìn chăm chằm vào bọn họ, làm hắn cảm thấy như đang đứng trên đống lửa như ngồi đống than vậy.

“Ha hả, chúng ta rât nhanh sẽ không cần phải chịu đựng bọn họ.” Lê Thiên Duyên xoa xoa đầu nhỏ của Trừng Kỳ trấn an, hắn cũng biết vừa rồi Trừng Kỳ rất khó chịu.

Bất quá nghĩ đến không bao lâu nữa là bọn có thể rời khỏi Lê phủ, tâm tình của Lê Thiên Duyên liền vui vẻ.

“Thiếu gia, ngài không buồn sao?”

Trừng Kỳ phát hiện phản ứng của Lê Thiên Duyên không giống như trong tưởng tượng của hắn, có chút tò mò mở miệng hỏi.

“Sao vậy, ngươi không muốn cùng ta rời khỏi Lê phủ?”

Vẻ mặt của Lê Thiên Duyên bỡn cợt mà nhìn Trừng Kỳ nói, đột nhiên rất muốn nghe câu trả lời của tiểu gia hỏa này.

Quả nhiên, Trừng Kỳ vừa nghe xong đã vội vã cho thấy lập trường, “Thiếu gia đi đâu, ta liền đi theo đó, ta chỉ sợ trong lòng thiếu gia sẽ cảm thấy khổ sở.”

Nghe được câu trả lời muốn nghe, ngay tức khắc Lê Thiên Duyên liền cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều, tiểu gia hỏa này xem như cũng có lương tâm a, sau đó mới đem suy nghĩ thật trong lòng nói ra, “Ta muốn dọn ra khỏi đây lâu rồi chỉ là chưa tìm được lý do thích hợp, cho nên không có gì phải khổ sở cả, đã hiểu chưa?”

“Ta đã hiểu, vậy sau này thiếu gia đi đâu cũng không được bỏ ta lại được không.” Trừng Kỳ không yên tâm lại hỏi thêm một câu.

Trước kia hắn chưa từng rời đi Trừng phủ, đối với thế giới bên ngoài vừa tò mò lại cảm thấy xa lạ cùng sợ hãi, chỉ có ở bên cạnh Lê Thiên Duyên, hắn mới cảm thấy yên tâm, nhưng khi nghe thấy phải rời khỏi Lê phủ, Trừng Kỳ lại rất sợ sẽ bị Lê Thiên Duyên vứt bỏ.

Không biết vì cái gì, Trừng Kỳ luôn cảm thấy Lê Thiên Duyên cùng thế giới này không hợp nhau, giống như hắn không thuộc về nơi này vậy, bất kì lúc nào cũng có thể biến mất.

Nghe thấy lời này của Trừng Kỳ, Lê Thiên Duyên liền ngẩn người, nhưng khi nghĩ đến Trừng Kỳ đã bước vào con đường tu tiên, sau này cũng có thể mang hắn đi theo.

“Ân, nếu ngươi muốn đi theo thì cứ đi.”

Lê Thiên Duyên nghĩ thầm, nếu sau này Trừng Kỳ tìm được con đường bản thân muốn đi, hắn cũng có thể…… Thôi, đến lúc đó rồi tính tiếp.

Nghĩ đến có một ngày tiểu gia hỏa sẽ rời đi hắn, Lê Thiên Duyên liền cảm thấy không cam lòng, chẳng lẽ hắn ở thế giới người phàm lâu rồi nên mới vậy?

---------------------------------

Lê Ngọ đang chờ ở Thanh Trúc Uyển, vừa nhìn thấy Lê Thiên Duyên trở về đã vội vàng chạy ra ngoài đón.

“Thiếu gia, thùng thuốc đã chuẩn bị xong, đang đặt ở trong sương phòng của ngài, nhiệt độ cũng vừa lúc thích hợp, ngài mau vào đi thôi.”

Trước khi rời đi, thiếu gia có dặn hắn ở lại nấu thuốc cùng chuẩn bị nước ngâm, Lê Ngọ cùng Tiểu Liễu không ngừng đẩy nhanh tốc độ, mới có thể trước lúc Lê Thiên Duyên trở về đem mọi thứ làm xong hết.

“Ân.”

Lê Thiên Duyên cũng đã ngửi thấy được mùi dược vị trong sương phòng truyền ra, rất là vừa lòng mà đi về phòng của mình.

Sau khi cởi hết quần áo, Lê Thiên Duyên liền ngồi vào trong thau tắm lớn, kế tiếp vận chuyển Ngũ Hành Quyết kết hợp với Luyện thể quyết cùng một lúc, ngay tức khắc tất cả huyệt đạo trong thân thể đều mở rộng ra gấp mấy lần, không ngừng tham lam hấp thu dược tính trong thau tắm, sau đó phối hợp với linh lực di chuyển khắp nơi trong cơ thể tẩm bổ nội tạng.

Từ lúc tiến vào Luyện Khí tầng hai, công dụng của Luyện thể quyết liền suy yếu đi rất nhiều, hiện giờ nhờ có linh dược tẩm bổ cuối cùng cũng tăng lên một chút, cảm nhận được thân thể xảy ra biến hóa, Lê Thiên Duyên liền chuyên tâm đắm mình vào tu luyện.

Đối với chuyện giữa ban ngày ban mặt thiếu gia cùng Thiếu phu lang cùng nhau ở trong phòng không ra, Tiểu Liễu cùng Lê Ngọ đối tình huống này thấy nhiều cũng thành thói quen, mỗi khi thấy vậy hai người đều sẽ tự giác nhẹ tay nhẹ chân, tận lực không phát ra tiếng động quá lớn.

Đến chạng vạng, Trừng Kỳ cùng Tiểu Liễu liền ngồi cùng nhau ăn tối, biết được Lê Thiên Duyên đang tập trung tu luyện đêm nay sẽ không ra ăn cơm, Trừng Kỳ liền cảm thấy đồ ăn trong miệng trở nên tẻ nhạt không có mùi vị gì.

Bất quá khi nhìn thấy Lê Thiên Duyên chăm chỉ tu luyện như vậy, trong lòng Trừng Kỳ thầm nghĩ, Chính mình cũng phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được, nếu không về sau khoảng cách giữa hắn cùng Lê Thiên Duyên sẽ chênh lệch rất nhiều.

Trừng Kỳ thật vất vả đợi đến đêm khuya, nghe hô hấp của Tiểu Liễu đã trở nên bằng phẳng, hẳn là đã ngủ say, mới lặng lẽ bò dậy, mở ra tiểu tay nải của mình, từ bên trong lấy ra một cái trống bỏi nhìn một lát, mới cảm thấy mỹ mãn mà bắt đầu khoanh chân tu luyện.

Vừa đến đêm khuya, ngoại trừ hộ viện đi tuần tra, những người khác đều ở trong viện của mình nghỉ ngơi, toàn bộ Lê phủ giống như đang lâm vào ngủ đông, tất cả âm thanh đều trở nên vô cùng rõ ràng, đặc biệt khi Trừng Kỳ đã bước vào Luyện Khí kỳ, thính lực so với người bình thường nhạy bén hơn rất nhiều, cửa phòng bên cạnh vừa phát ra tiếng động, Trừng Kỳ đang chuẩn bị nhập định liền nghe được.