Con Vợ Lẽ Tu Tiên

Chương 23

Chờ đến khi Trừng Kỳ thay xong quần áo từ trong phòng ra tới, đã nhìn thấy Lê Thiên Duyên mặc một bộ trường bào tay dài màu trắng đang đứng bên ngoài chờ hắn. Trừng Kỳ chỉ cảm thấy Lê Thiên Duyên giống như là trích tiên bị đày xuống trần gian vậy, chỉ nhìn thôi đã thấy sợ, rồi lại nhịn không được vẫn muốn nhìn hắn.

Lê Thiên Duyên nghe được động tĩnh liền nghiêng người nhìn về phía Trừng Kỳ đang đứng, trên mặt lộ ra một tia ý cười, "Đổi xong rồi sao?”

“Ân.”

Trừng Kỳ thấy Lê Thiên Duyên nhìn hắn cười, bao nhiêu lo lắng cùng sợ hãi đều biến mất không thấy bóng dáng, chỉ ngơ ngác gật đầu đáp lại một tiếng.

Tiểu Liễu đang đứng ở bên cạnh thật vất vả mới đem lực chú ý từ trên người thiếu gia dời đi, liền nhìn thấy bộ dáng mất hồn của Trừng Kỳ mà âm thầm cười trj không ngừng, nhưng vẫn mở miệng nhắc nhở một câu, “Thiếu phu lang, tý nữa đến chỗ của lão phu nhân cũng không thể mất hồn a.”

“Ân, ta đã biết.”

Trừng Kỳ nghe được giọng nói của Tiểu Liễu mới hoàn hồn lại, trên mặt đỏ bừng, cúi đầu đi nhanh đến bên cạnh Lê Thiên Duyên.

Lê Thiên Duyên nhìn kỹ quần áo Trừng Kỳ đang mặc, là một bộ quần áo màu xanh lá bình thường không có gì đặc biệt, mặt nạ bên mắt trái cũng bị tháo xuống, Tiểu Liễu thả xuống một chút tóc mái trên trán cho Trừng Kỳ che lại vết bớt, nếu không nhìn kỹ cũng sẽ không thấy được.

Nhìn thấy Trừng Kỳ đã chuẩn bị xong, Lê Thiên Duyên mới dẫn theo người đi Thái Thanh Các thỉnh an lão phu nhân.

Thái Thanh Các ngày thường trống rỗng lạnh lẽo, chỉ có mấy người hạ nhân quét dọn mỗi ngày, hôm nay bởi vì chủ nhân đã trở lại cũng làm nó tăng thêm vài phần sức sống, các phu nhân, di nương, thiếu gia, tiểu thư trong Lê phủ nghe thấy tiếng gió đều vội vàng tới đây, muốn ở trước mặt lão phu nhân lộ mặt xum xoe lấy lòng.

Tuy rằng lão thái gia cùng lão phu nhân không còn quản chuyện trong phủ, nhưng hai người lại đều là võ giả Tiên Thiên tầng năm, chỉ cần làm cho lão phu nhân cao hứng, từ khe hở ngón tay của bà ta rơi ra đồ vật đều có thể làm người nhìn thấy thèm không thôi.

Lúc này, sảnh ngoài của Thái Thanh Các đã ngồi không ít người, hàng đầu tiên là gia quyến của sáu vị lão gia của Lê phủ, hàng phía sau là trắc thất cùng các phòng con vợ lẽ thiếu gia, tiểu thư. Còn lão phu nhân Đoạn Cầm thì đang ngồi trên chủ vị, trong tay nâng chung trà, đang lắng nghe những người khác nịnh hót lấy lòng, bà ta chỉ cười không nói gì nhưng lại có thể nhìn thấu tâm tư của những người đang ngồi đây.

Đoạn Cầm tuy rằng đã gần một trăm tuổi, nhưng dung mạo vẫn trẻ hơn so với tuổi, có thể thấy được khi còn trẻ cũng là một vị giai nhân phong tư trác tuyệt, chỉ là khí thế võ giã cấp cao trên người bà ta quá mạnh mẽ làm những người khác rất khó sinh ra cảm giác thân cận.

“Lão phu nhân đã trở về hơn nửa ngày, sao vẫn chưa thấy Thiên Châu cùng Thiên Duyên tới đây thỉnh an.”

Nhị phòng phu nhân Tôn Hương ra vẻ quan tâm hỏi thăm, khi nói chuyện, đôi mắt như có như không nhìn về phía Hồng thị đang ngồi phía dưới lão phu nhân.

Tôn Hương là phu nhân của Lê Côn, từ sau khi đại phòng lên nắm quyền, đã vội vàng đem cả nhà bọn họ đuổi ra ngoài, Tôn thị vẫn luôn để chuyện này ở trong lòng, tất nhiên rất vui vẻ khi kiếm chuyện gây khó xử cho Hồng Mạn.

Hồng Mạn nghe Tôn thị nói xong mới mở miệng giải thích, “ Hôm nay Thiên Châu phải đi kiểm tra sân luyện võ, cũng sắp trở về rồi, Thiên Duyên bên kia cũng đã cho người đi mời.”

“Thiên Duyên cái giá thật đúng là càng lúc càng cao, thỉnh an lão phu nhân còn muốn đợi người khác đi mời.”

Lâm thị đang ngồi ở phía sau Tôn Hương đột nhiên mở miệng xen vào.

Nhớ đến lão gia nói, hôm nay Lê Thiên Duyên ra cửa, ông ấy đã cho người đi chặn đường giúp nhi tử của nàng trả thù, nghĩ đến đây, vẻ mặt của Lâm thị liền đắc ý lên.

“Sao ta không thấy được bóng dáng của Lê Hoành, có phải hay không cũng muốn làm người đi mời a.”

Tam phòng phu nhân Trần Đường lúc này cũng mở miệng châm chọc, ánh mắt nhìn về phía Tôn thị còn mang theo khinh miệt.

Nếu không phải Tôn thị quá vô dụng, sao lại để cho một thϊếp thất như Lâm thị mở miệng nói chuyện ở đây.

“Hoành nhi hai ngày này bị bệnh.”

Lâm thị bị lời nói của Trần Đường làm cho khó thở, Lê Hoành là bị tên phế vật Lê Thiên Duyên đả thương, đã tĩnh dưỡng hơn một tháng vẫn không thể xuống giường đi lại tự nhiên được, chuyện này nếu để lão phu nhân biết được, không biết sẽ đối đãi Lê Hoành thế nào.

“Gần đây Thiên Châu thế nào, nếu là có việc gấp cần giải quyết, không cần đến đây thỉnh an cũng được.”

Lê lão phu nhân nhìn qua một vòng các nữ nhân đang ngồi phía dưới, cuối cùng chỉ nói chuyện với Hồng thị.

“Được lão phu nhân yêu thương chính là phúc phận của Thiên Châu.”

Hồng Mạn nhìn thấy thái độ thiên vị của lão phu nhân dành cho Thiên Châu, trên mặt cũng tươi cười trả lời.

Trong lòng nàng rõ ràng hơn ai hết, từ trước đến nay, lòng dạ của lão phu nhân lúc nào cũng cao ngạo, tất cả những nữ nhân ở đây không ai có thể làm cho bà ta để vào mắt, may mắn nàng có hai cái nhi tử biết tranh đua mới có thể làm bà ta chú ý đến. Thiên Châu có thiên phú tập võ số một số hai trong đám thế gia con cháu, toàn bộ Lê phủ sớm hay muộn gì cũng giao cho hắn quản lý, Thừa nhi thì càng không cần phải nói.

Chỉ cần đợi cho Thừa nhi ở Thiên Phạn tiên tông đứng vững gót chân, sau này toàn bộ Lê gia đều phải dựa vào hắn, có hai huynh đệ liên thủ, tương lai của Lê gia khẳng định có thể vượt qua Triệu gia ở Vân Thành, lão phu nhân đương nhiên muốn thiên vị nàng.

Nhìn thấy lão phu nhân hiếm khi nói chuyện thân thiện như vậy, lại bị thái độ không nóng không lạnh của Hồng thị qua loa cho có lệ, làm cho bầu không khí trong phòng đột nhiên có chút căng thẳng, mấy cái tiểu bối ngồi ở hàng phía sau cả thở mạnh cũng không dám, đúng lúc này Lê Thiên Duyên lại mang theo phu lang đi vào, trong mắt mỗi người đều lộ ra hứng thú xem kịch vui.

Duy nhất chỉ có một mình Lâm thị khi nhìn thấy Lê Thiên Duyên xuất hiện là cả kinh suýt chút nữa xé nát chiếc khăn trong tay, sao tên Lê Thiên Duyên này lại xuất hiện ở đây, không phải đã bị lão gia cho người đánh một trận sao.

Lê Thiên Duyên còn chưa có tới gần cũng đã nghe được tất cả đối thoại của những người trong phòng, tự nhiên cũng biết được biểu tình hiện tại của những người ở đây. Hắn vốn dĩ cũng không hy vọng lão phu nhân sẽ đối xử hiền từ với hắn, cho nên tâm tình của bà ta vui hay không vui, Lê Thiên Duyên cũng không thèm để ý.

“Tôn nhi Lê Thiên Duyên cùng phu lang Trừng thị xin thỉnh an lão phu nhân.”

Lê Thiên Duyên nói xong, sau đó hai tay ôm quyền hành lễ theo kiểu võ giả.

Trừng Kỳ đang đứng ở bên cạnh thấy thế cũng vội vàng bắt chước làm theo, chỉ là Trừng Kỳ mới vừa học theo động tác của Lê Thiên Duyên thì trong phòng lại đột nhiên vang lên vài tiếng cười nhạo.

“Trừng phủ dù sao cũng nằm trong bốn đại gia tộc đứng đầu ở Tấn Thành, sao lại dạy dỗ ra một người không hiểu quy củ như vậy, còn không mau quỳ xuống hành lễ với lão phu nhân.”

Nhị phòng phu nhân Tôn Hương dùng khăn che lại khóe miệng cười nói, không nghĩ tới Lê Thiên Duyên lại đem tên song nhi xấu này đến đây.

Trừng Kỳ nghe nàng ta nói vậy mới biết chính mình đã hành lễ sai cách, lập tức vội vàng kéo vạt áo chuẩn bị quỳ xuống hành lễ lại nhưng lại bị người bên cạnh dùng tay cản lại, vừa cúi đầu xuống nhìn đập vào mắt chính là ống tay áo to rộng có thêu hoa văn áng mây của Lê Thiên Duyên, nhưng Trừng Kỳ lại cảm giác được, giấu bên trong tay áo là bàn tay của Lê Thiên Duyên đang nắm lấy tay hắn.

“Trừng Kỳ đã bắt đầu tập võ, hành lễ theo cách của võ giả cũng không có gì là không đúng.” Lê Thiên Duyên mặt vô biểu tình nói.

“Nha, còn nói giúp đâu, xem ra Trừng gia đem Trừng Tư đổi thành Kỳ ca nhi là làm đúng rồi.”

Lâm thị nhìn thấy Lê Thiên Duyên không có bị người đánh cho tàn phế, chỉ có thể mở miệng châm chọc.

“Nói không chừng người ta cùng Thiên Duyên giống nhau đều là thâm tàng bất lộ đâu, Lê Hoành nhà ngươi nhớ nhìn cho kỹ vào, miễn cho lần sau lại làm người nào đó đánh cho một trận.” Tam phu nhân Trần Đường tươi cười nhìn Lâm thị nhắc nhở.

Quả nhiên Lâm thị vừa nghe thấy lời này tựa như bị người khác dẫm vào chân vậy cảm thấy đau đớn khó thở không thôi, nhưng người đang nói chuyện kia lại là phu nhân của tam phòng, nàng chỉ có thể tức giận lại không dám nói gì.

“Được rồi, đừng có cãi nhau nữa.”

Lê lão phu nhân đang ngồi trên chủ vị rốt cuộc chịu đựng không được nữa liền ra tiếng ngăn lại, sau đó dùng ánh mắt phức tạp cùng khó hiểu mà nhìn về phía Lê Thiên Duyên.

“Được rồi, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, cũng không cần đã lễ như vậy.”

Ngay sau đó lão phu nhân lại thay đổi đề tài nhìn Lê Thiên Duyên hỏi, “Ta nghe nói tháng trước ngươi đánh trọng thương Lê Hoành của nhà lão nhị, chuyện này có thật không?”

Nghe được lời này, không ít tầm mắt đều nhìn về phía Lâm thị, chuyện này bọn họ cũng có nghe nói qua, chỉ là vẫn có người không tin Lê Thiên Duyên sẽ có bản lĩnh như vậy, hiện tại lại thấy lão phu nhân ở trước mặt mọi người hỏi lại, như vậy chuyện này không phải là giả, vậy mà vừa rồi Lâm thị còn có mặt mũi nói dối, nói Lê Hoành là bị bệnh mới không đến thỉnh an được, trong lòng lão phu nhân sáng như gương đâu.

“Đúng vậy.”

Lê Thiên Duyên cũng không quan tâm phản ứng của những người ở đây như thế nào, theo đúng sự thật trả lời.