Tiểu nhị tuy rằng lo lắng, nhưng vẫn dựa theo những lời của Lê Thiên Duyên nói lại cho mấy người bên dưới.
“Thật là khẩu khí lớn.”
Giản Vũ Hào nghe được người nọ không biết điều, nổi giận đùng đùng muốn lên lầu cho tên kia một chút sắc mặt nhìn xem.
“Thôi, lên gác mái cũng được, trong phòng buồn đến hoảng.”
Trừng Tư nhìn tình cảnh trước mắt quen thuộc, trong đầu đột nhiên thoáng hiện lên hình bóng của Lê Thiên Duyên, vẻ mặt hơi có chút phiền muộn.
“Nếu tiểu Tư đã nói muốn lên gác mái, chúng ta liền ngồi ở gác mái đi, tiểu nhị, còn không mau dẫn đường.” Nhậm Trì Tỉnh vừa nghe Trừng Tư nói vậy liền đưa ra quyết định.
Mấy người khác cũng sôi nổi phụ họa theo, trong lòng lại âm thầm chửi Nhậm Trì Tỉnh giảo hoạt, vừa rồi là hắn đưa ra yêu cầu muốn người ta nhường phòng, lúc này lại thay đổi nhanh như gió.
Nhìn đến kết quả này, người vui mừng nhất chính là tiểu nhị của Mãn Nguyệt Lâu, nếu hai bên thật sự đánh nhau, cuối cùng người xui xẻo nhất khẳng định là hắn, nghĩ vậy liền nhanh nhẹn đi trước dẫn đường cho mấy người này tới gác mái, còn ân cần bưng lên không ít trà bánh.
“Thiếu gia, thật sự sẽ không có chuyện gì sao?” Nghe được tên của Trừng Tư, Trừng Kỳ vẫn luôn đứng ngồi không yên.
Trừng Kỳ rất sợ những người ở dưới lầu sẽ đi lên tìm phiền toái, tuy rằng biết Lê Thiên Duyên rất lợi hại, nhưng vẫn sợ hắn có xảy ra chuyện, cũng lo lắng Lê Thiên Duyên sẽ nhìn thấy trưởng tỷ, đến nỗi vì cái gì lại sợ Lê Thiên Duyên nhìn thấy Trừng Tư, Trừng Kỳ cũng không biết.
“Không cần phải lo lắng, không phải ngươi rất thích ăn đậu phộng sao, nhanh ăn đi.”
Sau khi Lê Thiên Duyên tu luyện đến Luyện Khí tầng hai, nhĩ lực càng mạnh hơn trước, mấy người ở dưới lầu nói chuyện hắn đều nghe rất rõ ràng, biết những người này sẽ không đi lên đây cũng không để ở trong lòng.
“Nga.”
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lê Thiên Duyên nói không cần lo lắng, Trừng Kỳ như là được uống thuốc an thần vậy, trong lòng lo lắng đều không cánh mà bay, kế tiếp liền cầm lấy đậu phộng lột vỏ, sau đó lấy ra bên trong thịt đậu phộng cùng ăn với Lê Thiên Duyên.
Lê Ngọ thì lại muốn nhìn thấy mấy người kia đi lên tìm phiền toái, làm bọn họ cũng biết sự lợi hại của thiếu gia, không thể để một mình hắn xui xẻo được, bất quá đợi thật lâu cũng không nhìn thấy ai lên đây, trong lòng thầm mắng mấy tên kia nhát gan.
Đồ ăn rất nhanh đã được bưng lên, nhìn đến trên bàn thức ăn đều đủ màu sắc hương vị làm Trừng Kỳ nhìn hoa cả mắt, cũng không biết nên ăn món nào trước.
“Bát Bảo vịt nướng tương là nơi này chiêu bài đồ ăn, ngươi nếm trước thử xem.”
Lê Thiên Duyên thấy Trừng Kỳ nhìn trên bàn đồ ăn hai mắt phát sáng, lại không có động đũa, mới gắp vào chén của Trừng Kỳ một cái đùi vịt.
“Cảm ơn thiếu gia, ngươi cũng ăn đi.”
Có qua có lại, Trừng Kỳ cũng gắp một cái đùi vịt còn lại cho Lê Thiên Duyên, sau đó liền vùi đầu cắn một miếng đùi vịt thật lớn, chất thịt màu mỡ tươi ngon làm Trừng Kỳ suýt chút nữa nuốt luôn cả đầu lưỡi.
Lê Thiên Duyên phát hiện mỗi lần nhìn thấy tiểu gia hỏa này ăn cái gì cũng ngon miệng, làm hắn vốn dĩ không đặt nặng vấn đề ăn uống thế nhưng cũng bị cảm nhiễm mà ăn không ít đồ vật.
Từ trước đến nay, Trừng Kỳ đều không thích lãng phí lương thực, hôm nay trên bàn có đến sáu món cả nước canh cũng không còn, tất cả đều vào bụng của Trừng Kỳ, sau khi ăn xong mới phát hiện bụng quá căng, liền ngồi dựa lưng vào ghế xoa xoa cái bụng.
“Ăn không nỗi nữa thì thôi, làm gì còn ráng ăn cho hết.”
Lê Thiên Duyên thấy hắn xoa bụng liền nhịn không được muốn cười, vừa rồi bộ dáng của tiểu gia hỏa này rất giống muốn ăn luôn cả xương vịt a.
“Không phải ăn không nổi, chỉ là hơi no một chút.”
Trừng Kỳ cảm thấy ăn rất ngon không biết khi nào mới được ăn nữa, cho nên rất thỏa mãn mà vỗ vỗ bụng nhỏ hơi nhô lên của mình.
Lúc Lê Thiên Duyên mang theo Trừng Kỳ rời đi, vừa lúc bị một đám người của Giản Vũ Hào nhìn thấy, ba người từ trên lầu đi xuống, mọi người đều minh bạch người vừa rồi ăn nói ẩu tả chính là Lê Thiên Duyên.
Lại lần nữa nhìn thấy Lê Thiên Duyên, trên mặt Trừng Tư toàn là biểu tình chán ghét, mỗi lần nhớ đến ngày ấy ở Lê phủ chịu nhục, nàng suýt chút nữa liền phát điên.
“Người trong phòng cư nhiên là Lê Thiên Duyên, ta còn tưởng rằng hắn vẫn còn đang co đầu rút cổ ở trong Lê phủ không dám ra ngoài gặp người đâu?”
Nhậm Trì Tỉnh nhìn thân ảnh của Lê Thiên Duyên xuống lầu nói, “Hôm nay ta cảm thấy hắn có chút khác lạ.”
“Có cái gì mà lạ, vẫn là một tên phế tài thôi, nếu lúc trước không phải có người đồn đãi Lê Thiên Duyên có linh căn, ai sẽ đi nịnh bợ một tên phế vật như hắn.”
Nghĩ đến trước kia có rất nhiều người đi theo Lê Thiên Duyên nịnh hót lấy lòng, Giản Vũ Hào liền cười lạnh một tiếng.
Chỉ có Trừng Tư đang ngồi cùng bàn với với Giản Vũ Hào nghe hắn nói như vậy, phảng phất như bị người khác đánh vào mặt một cái tát vậy cảm thấy rất khó chịu, trên mặt cũng lộ ra vài phần ủy khuất.
Chu Miểu Miểu thấy vậy, nhịn không được chỉ cảm thấy vui sướиɠ khi người gặp họa, Trừng gia không phải vì muốn nịnh bợ Lê Thiên Duyên, suýt chút nữa đã đem Trừng Tư gả cho hắn, cũng không biết cô ta có cái gì tốt, làm rất nhiều vị công tử thế gia ở Tấn Thành tranh nhau lấy lòng.
“Lê Thiên Duyên cũng thật quá đáng, mặt dày mày dạn không biết xấu hổ quấn lấy tiểu Tư, sau khi bị tiểu Tư cự tuyệt lại đi khắp nơi bôi nhọ, người như vậy cần phải cho hắn một chút giáo huấn mới được.”
Nhậm Trì Tỉnh trừng mắt nhìn Giản Vũ Hào đang nói năng bậy bạ, sau đó lại làm ra bộ dáng bất bình an ủi Trừng Tư vài câu.
Giản Vũ Hào cũng biết mình nói sai, chạy nhanh phụ hoạ, “Tiểu Tư, muội cứ yên tâm, ta nhất định sẽ thay muội trả thù, để xem sau này Lê Thiên Duyên còn dám ra ngoài nói bậy nữa không.”
“Thôi, hắn cũng không phải cố ý.”
Trừng Tư ra vẻ uyển chuyển lắc lắc đầu, chỉ là vẻ mặt càng thêm u sầu, nhìn nàng như vậy, mấy vị hộ hoa sứ giả đều đau lòng không thôi, trong lòng âm thầm cấp Lê Thiên Duyên nhớ thượng một bút.
“Tiểu thị đi theo phía sau Lê Thiên Duyên có chút lạ mặt, trước kia hình như chưa từng gặp qua hắn.” Vẫn luôn không nói gì Mộ Nam Phong lại đột mở miệng.
Nhớ đến vừa rồi trong lúc vô tình nhìn thấy song nhi kia, tuy rằng chỉ nhìn thấy một bên mặt, Mộ Nam Phong lại bị dung mạo của hắn làm cho kinh diễm. Lê Thiên Duyên thật đúng là diễm phúc không cạn a, ngay cả tiểu thị bên người đều xinh đẹp như vậy.
“Hắn ra ngoài còn mang tiểu thị, Lê Thiên Duyên thật là càng sống càng đi trở về.”
Vừa rồi lực chú ý của Giản Vũ Hào đều tập trung vào Lê Thiên Duyên, cho nên cũng không có chú ý đến người bên cạnh hắn, vừa nghe thấy Mộ Nam Phong nói hắn mang theo tiểu thị, liền cười nhạo nói.
Trừng Tư có rất nhiều kẻ ái mộ, từ trước đến nay đã thói quen bị người khác theo đuổi lấy lòng, lúc này nghe thấy Mộ Nam Phong nhắc tới tiểu thị kia, trong lòng có chút hụt hẫng, hơn nữa nếu nàng không nhìn lầm thì người đi bên cạnh Lê Thiên Duyên cũng không phải tiểu thị.
“Người đó là thất đệ của ta, trước đó không lâu mới vừa cùng Lê Thiên Duyên thành hôn.”
Trừng Tư nhớ rõ trước kia ở Trừng phủ có gặp qua Trừng Kỳ, đối phương đều lấy tóc dài che mặt, bộ dáng sợ hãi rụt rè, vừa rồi nếu không phải nhìn thấy người nọ bên mắt trái đeo bịt mắt che đậy, Trừng Tư cũng không nhận ra tới.
“Muội nói người nọ chính là phu lang của Lê Thiên Duyên? Không phải nói song nhi kia…… Bộ dạng không được đẹp sao.” Mộ Nam Phong vừa định nói xấu xí bất kham lại nhớ tới người này là đệ đệ của Trừng Tư mới sửa lại.
“Bên ngoài lời đồn đương nhiên không được chính xác, thất đệ lúc sinh ra bên mắt trái có thai ấn, cũng không giống những người khác nói khó nghe như vậy.” Trừng Tư ra vẻ tốt bụng thay đệ đệ biện giải.
Mộ Nam Phong nghe xong, tức khắc không có hứng thú, “Thì ra là thế, thật đáng tiếc.”
Trừng Tư thấy thái độ của Mộ Nam Phong thay đổi, trong lòng mới thấy thoải mái một chút. Mộ gia tuy rằng không nằm trong tứ đại gia tộc, nhưng trước đó không lâu, Mộ gia vừa mới có một bị tộc lão thăng cấp lên Tiên Thiên tầng bảy, đã cùng Quan gia ngang hàng, về sau cũng có thể chiếm lấy một vị trí nhỏ ở Tấn Thành, Mộ Nam Phong lại là Mộ gia đích trưởng tử thực lực cũng ở Hậu Thiên tầng sáu, ngoài Lê Thiên Châu ra người mà Trừng Tư tương đối xem trọng chính là hắn, sao có thể làm Trừng Kỳ đoạt mất sự chú ý của Mộ Nam Phong được.
Về tướng mạo phu lang của Lê Thiên Duyên trước kia mọi người cũng chỉ nghe đồn, hôm nay nghe được lời nói của Trừng Tư xem như cũng chứng thực tin đồn là thật sự, một cái song nhi bên mắt trái lại có thai đốm không phải giống dạ xoa sao, mấy người đang ngồi ở đây nghe xong trong lòng đều cười nhạo.
Lê Thiên Duyên không nghĩ tới Trừng Tư chỉ nói có mấy câu, đã thay Trừng Kỳ chắn đi không ít phiền toái, sau khi rời khỏi Mãn Nguyệt Lâu, Lê Thiên Duyên lại tiếp tục mang theo Trừng Kỳ cùng Lê Ngọ đi vào một nhà dược đường.
“Chưởng quầy, ta muốn mấy loại dược liệu trong danh sách này.”