Sau khi Trừng Kỳ che lại cái bớt bên mắt trái, ngũ quan tinh xảo hiện ra rõ ràng hơn rất nhiều, cũng may cái mặt nạ này đủ xấu, mới không làm cho người khác vừa liếc mắt nhìn đã chú ý tới diện mạo của hắn.
Lê Ngọ nhìn thấy Lê Thiên Duyên muốn ra ngoài, ân cần thấu đi lên hỏi, “Thiếu gia, ngài ra ngoài không có gã sai vặt đi theo hầu hạ đâu được, hay là để ta đi cùng ngài đi.”
“Vậy đi thôi.”
Lê Thiên Duyên nghĩ đến hôm nay cần mua rất nhiều đồ vật, liền đồng ý cho Lê Ngọ đi theo, dù sao trên người Lê Ngọ có huyết nô chú hắn cũng không sợ Lê Ngọ sinh ra tâm tư khác.
Đây là lần đầu tiên Trừng Kỳ được ra ngoài đi dạo phố, trên đường đi nhìn thấy cái gì cũng đều cảm thấy mới mẻ, nhưng hắn cũng nhớ rõ hôm nay cùng Lê Thiên Duyên ra ngoài là có việc, dọc theo đường đi cũng vô cùng khắc chế cảm xúc, chỉ là đôi mắt vẫn nhịn không được mà tò mò nhìn xung quanh.
“Nếu thích cái gì nhớ nói với ta biết chưa.”
Lê Thiên Duyên thấy đầu của Trừng Kỳ xoay tới xoay lui rất giống chú chim đang tìm kiếm đồ ăn, nhìn rất mắc cười liền dừng lại bước chân.
Lê Thiên Duyên mới vừa nói xong, Trừng Kỳ liền thấy một tiểu hài tử đang cầm trống bỏi “Thịch thịch thịch” chạy ngang qua hắn, ngay tức khắc bị hấp dẫn mà nhìn chằm chằm món đồ chơi kia.
“Thiếu gia, ta thích cái kia có thể mua không?”
Khi nói lời này, gương mặt của Trừng Kỳ đỏ bừng chỉ vào đồ vật trong tay của tiểu hài tử, sau đó nhỏ giọng hướng Lê Thiên Duyên dò hỏi.
“Lê Ngọ, đi mua.” Lê Thiên Duyên không nói hai lời liền sai Lê Ngọ đi mua.
“Vâng, thiếu gia.” Lê Ngọ cung kính trả lời sau đó liền đuổi theo người bán trống bỏi.
Hơn một tháng nay ở Thanh Trúc Uyển, Lê Ngọ đã quen nhìn thiếu gia cùng Thiếu phu lang ở chung, cũng hoàn toàn hiểu rõ đị vị của Trừng Kỳ trong lòng thiếu gia, tự nhiên cũng không dám chậm trễ.
Vừa bắt được trống bỏi, Trừng Kỳ cao hứng lay động vài cái, nghe được âm thanh "thùng thùng" trên mặt đều là vui vẻ.
Lê Thiên Duyên thấy hắn chơi vui vẻ như vậy, chỉ biết lắc đầu, trong lòng âm thầm nghĩ, quả nhiên Trừng Kỳ vẫn là tiểu hài tử a.
Mấy người cùng nhau đi dạo, Lê Thiên Duyên thì mua giấy vàng cùng chu sa, lúc này trong tay Trừng Kỳ đang cầm một cây hồ lô ngào đường, Lê Thiên Duyên nhìn hắn ăn ngon như vậy, đột nhiên có chút tò mò hồ lô ngào đường này là vị gì.
“Thiếu gia, ngươi ăn không.”
Trừng Kỳ thấy Lê Thiên Duyên đang nhìn hồ lô ngào đường trên tay mình, rất là hào phóng mà giơ lên đường hồ lô mời hắn ăn.
“Thiếu gia, nếu ngài muốn ăn, để ta đi mua thêm một cây nữa cho ngài.”
Lê Ngọ thấy Thiếu phu lang đang ở trên đường phố lại đem hồ lô ngào đường đã ăn qua đưa cho thiếu gia, liền chạy nhanh đi lên hỏi.
Ai ngờ Lê Ngọ còn chưa nói xong, Lê Thiên Duyên đã há miệng cắn một viên.
“Không cần.”
Lê Ngọ: “……”
Thiếu gia bình thường có thói ở sạch, hôm nay lại đi ăn đồ vật dính nước miếng của Thiếu phu lang, xem ra vị trí của Thiếu phu lang ở trong lòng thiếu gia không phải tầm thường.
“Lê Ngọ, đi tìm chỗ ăn cơm đi.” Lê Thiên Duyên thấy thời gian cũng không còn sớm, đối Lê Ngọ nói.
Trong khoảng thời gian này vẫn luôn ăn đồ ăn ở phòng bếp lớn của Lê phủ làm, đồ ăn chỉ có một loại hương vị chẳng ra gì, hiếm khi mới ra ngoài một chuyến Lê Thiên Duyên quyết định mang Trừng Kỳ đi ăn ngon một bữa.
“Thiếu gia, phía trước chính là Mãn Nguyệt Lâu, nơi đó có món Bát Bảo Vịt nướng tương ngài thích ăn, ngài xem chúng ta đi nơi đó ăn được không?” Lê Ngọ thử hỏi một câu, thấy Lê Thiên Duyên gật đầu liền đi trước dẫn đường.
Trừng Kỳ trong miệng còn đang ngậm hai viên hồ lô ngào đường, hai bên má phình ra rất giống sóc con, nghe thấy Lê Ngọ nhắc đến Bát Bảo vịt, nhịn không được âm thầm liếʍ liếʍ khóe miệng.
“Khách quan muốn dùng cơm đúng không, mời ngài lên lầu, trên lầu vẫn còn phòng trống.” Tiểu nhị của Mãn Nguyệt Lâu vừa thấy có khách nhân đi vào, lập tức nhiệt tình đi lên tiếp đón.
Mấy người vừa đi ngang qua, tuy rằng tiểu nhị không nhận ra hai người đi đằng trước là ai nhưng lại nhận ra Lê Ngọ.
“Thì ra là Lê Ngọ tiểu ca a, đã lâu không thấy ngươi ghé đây, có phải hay không gần đây gặp được quý nhân.”
Lê Ngọ trước đây là Lê Thiên Duyên gã sai vặt, rất nhiều người ở Tấn Thành đều biết hắn, bất quá từ sau khi tiên tông tuyển chọn xong đệ tử, thanh danh của Lê Thiên Duyên tuột dốc không phanh, Lê Ngọ cũng rất ít xuất hiện trước mặt người khác.
Tiểu nhị nhìn thấy Lê Ngọ đột nhiên xuất hiện, còn cung kính đi theo phía sau của một vị nam tử xa lạ, cho rằng trong khoảng thời gian này hắn đã thay đổi chủ tử khác.
“Đây là Tam thiếu gia nhà ta, còn không mau dẫn đường, thiếu gia của ta muốn ăn cơm ở trên lầu.” Lê Ngọ nghe tiểu nhị nói, trên đầu đều ra mồ hôi lạnh.
Tên tiểu nhị này đúng là không có ánh mắt, dám làm trò trước mặt tên la sát này, khụ, làm trò trước mặt thiếu gia của hắn nói hắn leo lên quý nhân khác, đây không phải là muốn hại hắn sao? Tuy rằng hắn đã từng phản bội thiếu gia, nhưng hiện tại hắn tuyệt đối trung thành với thiếu gia a, có thiên địa chứng giám nếu hắn dám hai lòng sẽ bị sẽ bị thiên lôi đánh chết.
Tiểu nhị vừa nghe được vị thiếu gia này chính là Lê Thiên Duyên, có chút không dám tin tưởng lén quan sát vài lần, trước kia hắn cũng gặp qua vị thiếu gia này, cho dù lúc đó Lê Thiên Duyên vẫn còn được nhiều người nịnh bợ, cũng che giấu không được sự thật hắn không thể tập võ.
Tuy rằng trước mắt vị này trên người không hề có nửa điểm nguyên khí, nhưng vẫn làm hắn cảm nhận được một loại rất mạnh cảm giác áp bách, tiểu nhị thậm chí không dám ngẩng đầu lên xem mặt đối phương, còn nghĩ lầm là vị nào thiếu gia cố ý che giấu hơi thở đâu.
Sau khi dẫn mọi người vào phòng, tiểu nhị liền vội vàng bưng lên nước trà cùng điểm tâm, nhìn thấy tiểu người hầu vẫn luôn đi theo phía sau Lê Thiên Duyên thế nhưng dám tùy tiện ngồi ở bên cạnh, ngược lại là Lê Ngọ lại vội trước vội sau, tiểu nhị nhìn thấy một màn này không hiểu ra sao.
Chờ sau khi Lê Ngọ chọn xong đồ ăn, tiểu nhị rốt cuộc kiềm chế không được liền nhỏ giọng hỏi, “Lê Ngọ tiểu ca, vị tiểu thị kia sao lại cùng chủ tử cùng nhau ngồi ăn a.”
“Cái gì mà tiểu thị, đó là Thiếu phu lang, đừng nhiều lời nữa, nói đầu bếp làm đồ ăn lẹ tay chút, chủ tử nhà ta đang đói bụng đâu.”
Lê Ngọ ở trong lòng âm thầm trợn trắng mắt, tên tiểu nhị này một chút ánh mắt cũng không có.
“Vâng, vâng, vâng, ta đi liền.”
Tiểu nhị ngoài miệng đáp ứng nhưng trong lòng lại rất hiếu kỳ, vị này chẳng lẽ chính là Trừng gia song nhi mà khoảng thời gian trước mọi người ở Tấn Thành đều nhắc tới, bất quá thoạt nhìn cũng không có xấu xí như trong lời đồn.
Tiểu nhị mới vừa xuống dưới lầu lại thấy có vài vị khách nhân vào cửa, lập tức ân cần đi ra đón, “Vài vị khách quan, thật đáng tiếc, trên lầu đã hết phòng, đại sảnh vẫn còn chỗ trống ngài xem thử được không?”
Giản Vũ Hào nghe xong có chút không vui nhíu mày nói, “Vừa rồi ta còn nhìn thấy có người đi lên, sao đến lượt ta liền không có.”
“Thật sự rất đáng tiếc, vừa rồi vài vị khách quan kia đi lên đã là phòng cuối cùng, hay để tiểu nhân an bài cho vài vị ngồi ở gác mái gần cửa sổ.”
Tiểu nhị cười nịnh nọt giải thích, trước mắt vài vị khách nhân này đều là khách quý của Tấn Thành, không thể đắc tội a.
“Ngươi đi lên kếu mấy người vừa rồi nhường phòng lại cho chúng ta, chúng ta cần dùng gấp.” Nhậm Trì Tỉnh không thèm quan tâm nói.
Vừa rồi bọn họ tuy rằng cách khá xa nhưng cũng nhìn ra được, ba người vừa đi vào kia, chỉ có một võ giả mới vừa nhập môn, còn lại hai người chỉ là người thường, người như vậy làm gì có tư cách đoạt phòng với bọn họ.
“Vậy vài vị chờ một lát, để tiểu nhân đi lên hỏi thử.” Tiểu nhị nói xong, vội vàng quay đầu chạy lên trên lầu.
“Lê Ngọ tiểu ca, có thể làm thiếu gia của ngươi đổi sang gác mái dùng bữa được không, có vài vị thiếu gia muốn lấy phòng này.”
Tiểu nhị khó xử cùng Lê Ngọ thương lượng chuyện đổi phòng, hắn cũng không muốn đắc tội với ai, chính là mấy người ở dưới lầu so với Lê Thiên Duyên có địa vị càng cao hơn, hắn đành phải đi lên truyền lại lời nói.
Lê Ngọ vừa nghe xong, lập tức hiểu rõ tiểu nhị nói vài vị kia sợ là có chút địa vị, nhớ năm đó hắn đi theo thiếu gia ra ngoài, bắt người khác nhường phòng cũng không thiếu làm, ai có ngờ rằng phong thuỷ thay phiên đổi a.
“Là ai đang ở dưới lầu?”
“Là thiếu gia của Giản gia cùng Nhậm gia, ngoài ra còn có các vị tiểu thư, Trừng đại tiểu thư cũng ở trong đó.”
Tiểu nhị đang nói, đôi mắt không tự chủ được mà nhìn thoáng qua trong phòng, chuyện của Lê Thiên Duyên cùng Trừng đại tiểu thư cả Tấn Thành này mọi người đều biết.
Lê Thiên Duyên nghe thấy tiểu nhị nhắc đến Trừng đại tiểu thư trên mặt biểu tình cũng không có gì thay đổi, ngược lại là Trừng Kỳ đang ngồi bên cạnh thân thể trong nháy mắt liền cứng đờ.
“Ngươi đi nói cho bọn họ, ta không nhường, nếu bọn họ cảm thấy không phục cứ việc lên đây tìm ta.” Lê Thiên Duyên nhấp một ngụm trà, mới đối tiểu nhị nói.
“Vậy…… Tiểu nhân liền đi ngay.”
Tiểu nhị giơ tay xoa xoa trên đầu mồ hôi lạnh, vài vị thiếu gia dưới lầu đều là võ giả Hậu Thiên tầng năm, tầng sáu, Lê Thiên Duyên nói vậy không sợ xảy ra chuyện sao?