Con Vợ Lẽ Tu Tiên

Chương 16

"Vì cái gì lại kêu ta bằng thiếu gia?” Lê Thiên Duyên tò mò nhìn hắn.

“Bởi vì thiếu gia rất lợi hại, có thể cứu Tiểu Liễu.” Trừng Kỳ vẻ mặt sùng bái nhìn Lê Thiên Duyên, ở trong lòng hắn, Lê Thiên Duyên giống như là thần tiên vậy.

Lê Thiên Duyên bị ánh mắt giống chó con của Trừng Kỳ chọc cho vui vẻ, giơ tay xoa xoa đầu tiểu gia hỏa, “Tiểu Liễu là hạ nhân của ta, ta sẽ không để người khác ăn hϊếp hắn.”

“Ta cũng không muốn người khác ăn hϊếp Tiểu Liễu, nhưng ta lại không làm được gì.” Trừng Kỳ có chút mất mát nhéo nhéo ngón tay, hôm qua hắn cũng muốn cứu Tiểu Liễu, nhưng lại không làm gì được mấy người kia.

“Muốn bảo vệ người khác, cần phải có đủ thực lực mới được.” Lê Thiên Duyên nhớ đến bộ dáng bất lực tuyệt vọng hôm qua của Trừng Kỳ trong lòng nhịn không được thở dài.

“Ta đã biết, về sau ta sẽ cố gắng luyện võ, ta cũng muốn trở nên lợi hại giống thiếu gia.” Trừng Kỳ nâng lên hai mắt nói.

“Ha ha, thân thể của ngươi nhỏ yếu như vậy còn muốn luyện võ a, với lại tay chân không chịu phối hợp làm sao luyện đây.” Lê Thiên Duyên cong ngón tay bắn một cái vào trán Trừng Kỳ nói.

“A?”

Trừng Kỳ lấy tay che lại cái trán, vẻ mặt có chút ai oán mà nhìn Lê Thiên Duyên, ngày hôm người này còn khen hắn luyện tốt đâu, thì ra là gạt hắn.

Bị ánh mắt lên án của Trừng Kỳ nhìn, Lê Thiên Uyên có chút chột dạ xoa xoa cái mũi, sau đó mới lấy ra một viên ngọc trong suốt đưa cho Trừng Kỳ.

“Cầm.”

Trừng Kỳ ngây ngốc tiếp nhận viên ngọc, còn chưa hiểu được chuyện gì, đã thấy viên ngọc trong tay bắt đầu biến đổi, ban đầu chỉ là một điểm sáng màu tím nho nhỏ sau đó dần dần lan ra khắp viên ngọc, làm hắn sợ tới mức trừng lớn hai mắt, nếu như làm dơ viên ngọc...

“Thiếu gia, ta…… Ta không cố ý.”

Trừng Kỳ nắm chặt viên ngọc không dám buông tay, nhưng khi thấy viên ngọc sắp hoàn toàn biến thành màu tím, Trừng Kỳ chỉ biết nhìn về phía Lê Thiên Duyên cầu cứu.

“Đừng nhúc nhích.”

Lê Thiên Duyên đợi thêm một hồi, thấy viên ngọc trong tay Trừng Kỳ đã hoàn toàn biến thành màu tím nhạt không hề mang theo một tia tạp chất nào, mới đem viên ngọc cất đi.

Dựa theo kết quả thí nghiệm, Trừng Kỳ hẳn là Hỏa đơn linh căn, bất quá hoả linh căn này cùng hoả linh căn trước kia của hắn không giống nhau. Bởi vì người mang Âm Nguyên thể cho dù trắc ra hoả linh căn cũng là âm hỏa, cho nên những thứ trước kia Lê Thiên Duyên học không thể cho Trừng Kỳ dùng được. Lê Thiên Duyên suy nghĩ một lát mới lấy ra một quyển Minh Hỏa Phần Sinh Quyết đưa cho Trừng Kỳ.

“Ngươi xem nó trước đi, nếu có chỗ nào không hiểu thì hỏi ta.”

“Nga.”

Tuy rằng không hiểu ra sao, Trừng Kỳ vẫn ngoan ngoãn tiếp nhận quyển sách Lê Thiên Duyên đưa, an tĩnh ngồi một bên lật xem, càng xem càng nhập tâm, rất nhanh đã chìm vào thế giới trong sách.

Lê Thiên Duyên cảm thấy Trừng Kỳ không thể trong thời gian ngắn xem xong quyển sách được, đơn giản liền cầm lấy bút tiếp tục vẽ bùa chú, lấy tu vi hiện tại của hắn khẳng định đánh không lại võ giả cấp cao, chỉ có thể mượn dùng ngoại lực chống đỡ, bùa chú phòng thân tất nhiên là không thể thiếu.

Nhưng khi Lê Thiên Duyên mới vừa vẽ xong hai trương Hoàng giai bùa chú, chuẩn bị đã toạ khôi phục linh lực lại đột nhiên cảm giác được linh khí trong phòng dao động, lúc này mới phát hiện Trừng Kỳ đã rơi vào trạng thái ngộ đạo, thậm chí còn dẫn động linh khí nhập thể.

Lê Thiên Duyên không nghĩ tới Trừng Kỳ không chỉ có Đơn linh căn, còn có tuệ căn tu luyện, vừa mới tiếp xúc đến pháp quyết đã có thể tìm được phương pháp tu luyện, làm hắn muốn chuẩn bị cũng không kịp.

Nhưng hiện tại Trừng Kỳ đã rơi vào trạng thái nhập định đương nhiên không thể bị đánh gãy, Lê Thiên Duyên chỉ có thể nhẹ nhàng ôm hắn trở lại trên giường, giúp hắn khoanh chân ngồi ổn định.

Sau khi làm xong hết thảy, Lê Thiên Duyên đột nhiên nhớ tới tình huống lúc hắn dẫn khí nhập thể, lập tức cảm thấy hối hận vì vừa rồi đã để Trừng Kỳ ngồi ở trên giường, ngày mai thế nào cũng phải đem đệm chăn giặt sạch lần nữa.

Đáng tiếc, hiện tại hối hận cũng đã muộn, nếu di chuyển đến chỗ khác lỡ không cẩn thận đem Trừng Kỳ đánh thức hậu quả càng nghiêm trọng hơn. Lê Thiên Duyên chỉ có thể nhận mệnh mà quay lại giường ngồi canh giữ không cho người khác tới gần quấy nhiễu hắn.

Nhìn thấy Trừng Kỳ đang ngồi trên giường chậm rãi hấp thu linh lực, trong lòng Lê Thiên Duyên đột nhiên dâng lên cảm giác thành tựu. Trước kia, hắn không hiểu vì sao những lão già kia lại thích nhận đệ tử đến vậy, còn vì đoạt đệ tử mà ra tay đánh nhau, nhưng hiện tại hắn cũng đã biết cảm giác này là gì a.

Tư chất của Trừng Kỳ còn tốt hơn nhiều so với mấy tên đệ tử của những người kia, sau này nếu có cơ hội gặp lại phải làm cho họ hâm mộ đến chết mới được, Lê Thiên Duyên càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy đắc ý.

Trừng Kỳ nhập định chính là suốt một ngày, có mấy lần Tiểu Liễu đến đây đưa đồ ăn đều bị Lê Thiên Duyên đuổi đi.

Gần đến hoàng hôn, linh khí trong phòng mới dần dần ổn định lại. Lúc này, Lê Thiên Duyên nhìn thấy xung quanh thân thể của Trừng Kỳ phát ra một tầng nhàn nhạt ánh sáng tím, còn có gương mặt non nớt cùng ngũ quan tinh xảo thoạt nhìn rất giống tiên đồng trong bức hoạ dân gian, đến khi tiên đồng mở mắt ra, ánh sáng trên người cũng từ từ biến mất.

“Di, Ta lại ngủ quên nữa sao? Còn trên người sao lại dơ như vậy?”

Trừng Kỳ vừa mở mắt liền phát hiện chính mình lại ở trên giường của Lê Thiên Duyên, càng đáng sợ hơn nữa chính là, trên người hắn không hiểu sao lại dính đầy dơ bẩn, sợ làm dơ giường của Lê Thiên Duyên liền vội vàng nhảy xuống giường.

“Ta đã kêu Tiểu Liễu chuẩn bị nước ấm cho ngươi, đi tắm gội trước đi, có chuyện gì tắm xong rồi nói.”

Lê Thiên Duyên nhìn Trừng Kỳ, cảm nhận được trên người đối phương tràn đầy linh khí, vậy là Trừng Kỳ đã thành công bước vào Luyện Khí tầng một.

Bất quá cho dù tẩy tủy, trên người Trừng Kỳ bài xuất ra tạp chất cũng không nhiều, đã vậy còn không có mùi lạ. Cùng Trừng Kỳ so sánh, Lê Thiên Duyên hoài nghi lúc ấy hắn không phải là tẩy tủy mà là không cẩn thận rớt vào hố phân.

“Nga.”

Trừng Kỳ nhìn thoáng qua trên người dơ hề hề, cảm thấy không thể tiếp tục ở lại trong phòng Lê Thiên Duyên thêm nữa, lập tức mở cửa phòng chạy thẳng về phía phòng tắm, bị Tiểu Liễu gọi cũng không dám dừng lại.

“Thiếu phu lang, ngươi còn chưa lấy quần áo.”

Tiểu Liễu đuổi theo Trừng Kỳ đến cửa phòng tắm, thấy hắn từ kẹt cửa vươn một bàn tay ra lấy quần áo, trên mặt nhịn không được cười trộm.

“Thiếu phu lang, không cần khẩn trương như vậy, loại chuyện này về sau sẽ còn xảy ra, từ từ sẽ quen thôi.”

Thiếu phu lang ở trong phòng thiếu gia suốt một ngày một đêm, vừa rồi thiếu gia còn kêu hắn đi chuẩn bị nước ấm, sau đó lại thấy Trừng Kỳ thẹn thùng chạy ra khỏi phòng, hai người này ở trong phòng làm gì, Tiểu Liễu tự cho là rất rõ ràng.

“Thật vậy sao?”

Trừng Kỳ đang ngâm mình trong thau tắm cọ rửa thân thể, nghe Tiểu Liễu nói như vậy, vẻ mặt ngây thơ hỏi lại.

“Tất nhiên rồi.”

Tiểu Liễu nhìn thoáng qua sương phòng, trong lòng âm thầm cảm thán: Thiếu gia cùng Thiếu phu lang cuối cùng cũng trở thành phu phu chính thức a.

-------------------------------------------------

Lần đầu tiên Lê Thiên Duyên sử dụng Ngũ hành quyết đạt được hiệu quả cực cao, bất quá vài lần kế tiếp lại không được như lần đầu, tu luyện suốt một tháng mới lên được Luyện Khí tầng hai.

Dưới sự hướng dẫn của Lê Thiên Duyên, Trừng Kỳ tu luyện cũng dần dần đi vào quỹ đạo, sau đó cũng đạt tới Luyện Khí tầng một trung kỳ.

Tháng trước Lê Thiên Duyên còn đi Tàng Võ các, chọn cho Tiểu Liễu một bộ chưởng pháp phù hợp, rèn luyện không đến một tháng thực lực của Tiểu Liễu cũng đạt tới Hậu Thiên tầng một đỉnh vượt qua cả Lê Ngọ.

Nhìn thấy Lê Thiên Duyên cho Tiểu Liễu công pháp, Lê Ngọ hâm mộ không thôi, nghĩ đến trên người còn đang bị nguyền rủa, Lê Ngọ cũng bắt đầu hối hận những chuyện lúc trước đã làm, nếu không hiện tại hắn cũng có thể như Tiểu Liễu có được một quyển công pháp tốt để học tập.

Lê Thiên Duyên phải tốn hai ngày mới có thể củng cố tu vi, sau khi bước vào Luyện Khí tầng hai, hắn phát hiện hiệu quả của Luyện thể quyết đã nhỏ dần, Lê Thiên Duyên chỉ có thể tìm phương pháp khác cải thiện.

“Thiếu gia, ngươi nói thật hả?”

Trừng Kỳ nghe được Lê Thiên Duyên nói sẽ dẫn hắn ra ngoài đi dạo, vẫn không dám tin đây là sự thật liền hỏi lại lần nữa, “Ta thật sự có thể đi ra ngoài sao?”

“Thế nào? Có đi không?”

Lê Thiên Duyên nhìn thấy đôi mắt to của Trừng Kỳ không ngừng nhấp nháy, đột nhiên nổi lên tâm tư muốn trêu chọc hắn.

“Nếu ngươi không muốn đi, ta đi một mình vậy.”

“ Ta đương nhiên là muốn đi, thiếu gia, ngươi đợi ta một chút, ta đi lấy chút đồ.”

Trừng Kỳ sợ Lê Thiên Duyên đổi ý, nhanh chóng chạy vào trong phòng, sau đó sốt ruột hoảng hốt chạy ra.

“Thiếu phu lang, ngài chậm một chút, ta còn chưa có buộc xong.” Tiểu Liễu đi theo phía sau Trừng Kỳ, giúp hắn đem dây mặt nạ buộc lại cho chắc.

Lê Thiên Duyên thấy Trừng Kỳ chạy vào phòng lúc sau chạy ra trên mặt đã mang lên miếng mặt nạ bằng da trâu, tức khắc có chút dở khóc dở cười hỏi, “Mặt nạ này ở đâu ra.”

“Đây là Tiểu Liễu làm cho ta.”

Trừng Kỳ đứng ngay ngắn trước mặt Lê Thiên Duyên nói, chờ sau khi Tiểu Liễu đã giúp hắn mang xong mặt nạ mới ngẩng đầu hỏi, "Ta mang như vậy được không?”

“Cũng được.” Lê Thiên Duyên nhìn thoáng qua gật đầu nói.

-------------------------------------------

Nếu các bạn cảm thấy truyện của mình hay hãy đề cử cho mình nhé ^^