Con Vợ Lẽ Tu Tiên

Chương 15

Trừng phủ....

“Tiểu Tư, hôm nay muội đi Lê phủ đúng không?”

Trừng Phi Việt vừa về phủ đã vội vã đi tìm muội muội Trừng Tư hỏi, “Lại gặp phải tên Lê Thiên Duyên phế tài kia nữa đúng không.”

“Đừng nhắc đến hắn nữa.” Trừng Tư đang phiền lòng vì chuyện cây trâm, vừa nghe đại ca nhắc tới tên Lê Thiên Duyên kia trong lòng càng thêm phiền muộn.

“Cư nhiên là sự thật, hắn gặp ngươi đòi lại cây trâm phải không?” Trừng Phi Việt nghe muội muội thừa nhận, trong lòng tức khắc lộp bộp một tiếng.

“Sao đại ca lại biết?” Trừng Tư kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.

Chuyện này là buổi sáng mới phát sinh, lúc ấy ngoại trừ Lê Thiên Duyên cũng chỉ có nàng cùng Thu Linh, sau khi nàng cùng Thu Linh rời đi Lê phủ đều chưa từng cùng người nào nhắc tới chuyện này, vậy tại sao đại ca lại biết.

“Hừ, ta làm sao mà biết à, hiện tại bên ngoài đều đang truyền ồn ào, nói muội từng nhận tín vật đính ước của Lê Thiên Duyên, còn nói sau khi Lê Thiên Duyên đã thành thân muội vẫn còn mang trên người.” Vừa nói tới chuyện này, Trừng Phi Việt liền tức giận.

Hiện tại bên ngoài đều truyền như vậy, mặt mũi của muội muội còn biết để đâu, chẳng lẽ nói Trừng Tư đối Lê Thiên Duyên vẫn còn tình cảm sao? Nếu không nói vậy muội muội lại bị nói thành người nào nữa.

“Cái gì? Chuyện này sao có thể?” Trừng Tư nghe xong, trong lòng giật mình, hiện tại mới biết được chuyện đã nghiêm trọng đến nước này.

Trừng Phi Việt nhìn thấy sắc mặt của Trừng Tư tái nhợt, bộ dáng nhu nhược đáng thương ai thấy cũng phải thương tiếc, nhịn không được thở dài, chỉ bằng sắc đẹp của muội muội cùng địa vị của Trừng gia là có thể tìm được một người lang quân như ý. Lúc trước cũng không biết mấy vị trưởng bối nghĩ như thế nào lại ma xui quỷ khiến nhìn trúng tên Lê Thiên Duyên kia.

Bởi vì hôn sự của nàng với Lê Thiên Duyên, muội muội phải nhận rất nhiều lời đánh giá phê bình. Hiện tại lại thêm chuyện tín vật đính ước, người ngoài sẽ nghĩ như thế nào nữa đây, gần đây mẫu thân còn đang muốn đem Trừng Tư gả cho Lê Thiên Châu, chuyện này lại xảy ra ở Lê phủ chỉ sợ hôn sự này cũng không thành công.

“Muội đi Lê phủ còn mang theo đồ vật của Lê Thiên Duyên làm gì, lại còn thừa nhận là hắn tặng nữa chứ.”

“Ban đầu Thu Linh cũng nói cây trâm là mẫu thân cho ta, nhưng Lê Thiên Duyên lại nói hắn có chứng từ mua bán, nếu ta không thừa nhận, hắn nói sẽ đi Lai Bảo Các làm rõ ràng, cho nên ta mới đem cây trâm trả lại cho hắn.” Trừng Tư cũng không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy.

“Việc này……” Trong lúc nhất thời Trừng Phi Việt cũng không biết nói gì cho tốt, nếu không phải chuyện này phát sinh quá đột ngột, cho dù có đi Lai Bảo Các làm rõ hắn cũng không sợ, bọn họ còn có thể trả đũa nói Lê Thiên Duyên bôi nhọ danh dự của muội muội. Hiện tại muội muội đã thừa nhận, cây trâm cũng trả lại, lúc này có nói gì cũng vô ích.

Lê Thiên Duyên chắc cũng đoán trước được việc này nên mới làm cho mọi người đều biết.

Trừng Tư cũng nghĩ đến điểm này, tức giận cắn chặt răng nói, “Chuyện này khẳng định là do Lê Thiên Duyên truyền ra ngoài.”

-------------------------------------

Lê Thiên Duyên cho dù không ra khỏi cửa, cũng có thể từ trong miệng các nha đầu đi ngang qua Thanh Trúc Uyển biết được lời đồn đãi của hắn cùng trừng tư. Còn người nào đem chuyện này truyền ra ngoài, Lê Thiên Duyên không cần đoán cũng biết.

Bởi vì Trừng phu nhân muốn đem Trừng Tư gả cho Lê Thiên Châu, tuy rằng Hồng thị không có trực tiếp từ chối nhưng lại có rất nhiều biện pháp làm cho cuộc hôn nhân này thất bại. Nếu là trước đây, Hồng thị sẽ đối việc hôn nhân này rất vừa lòng, hiện tại Lê Thiên Thừa đã vào tiên tông, nàng sao có thể nhìn trúng Trừng Tư.

“Thiếu phu lang, Thiếu phu lang, tỉnh tỉnh lại a.”

Tranh thủ lúc những người khác đều ngủ, Lê Thiên Duyên đang chuẩn bị tiến vào nhập định tu luyện, lại đột nhiên nghe được phòng kế bên truyền đến giọng nói của Tiểu Liễu làm hắn giật mình.

Tối nay, Tiểu Liễu mới vừa ngủ không bao lâu, đột nhiên nghe được bên cạnh truyền đến tiếng khóc thút thít, cho rằng Trừng Kỳ là bị những người sáng nay dọa sợ nên mới khóc, nhưng khi Tiểu Liễu ngồi dậy xem xét thì thấy hai mắt của Trừng Kỳ vẫn nhắm chặt không có tỉnh lại, đây là đang bị bóng đè.

Nhìn thấy Trừng Kỳ vừa khóc trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm, Tiểu Liễu khẩn trương muốn đánh thức hắn dậy.

“Mở cửa.”

Lê Thiên Duyên cũng nghe được tiếng khóc nức nở của Trừng Kỳ, hôm nay lúc hắn trở về cũng phát giác Trừng Kỳ không thích hợp, tiểu gia hỏa này bình thường cũng không dễ khóc như vậy.

Tiểu Liễu nghe thấy tiếng kêu cửa của Lê Thiên Duyên, vội vàng xuống giường đem cửa mở ra.

“Thiếu gia, Thiếu phu lang giống như là bị bóng đè.”

Lê Thiên Duyên lập tức đi vào phòng, xốc chăn trên người Trừng Kỳ lên, nhìn thấy Trừng Kỳ đem cả người cuốn thành một đoàn, trong lòng ngực đang gắt gao ôm lấy tay nải đựng quần áo lúc sáng, Lê Thiên Duyên hơi do dự một lát mới quyêt định đem người đang nằm trên giường bế lên .Thân hình Trừng Kỳ rất nhỏ gầy, lúc này ôm ở trên tay không hề có chút sức nặng nào.

“Thiếu gia.” Tiểu Liễu thấy Lê Thiên Duyên ôm Thiếu phu lang đi, trong mắt tràn đầy lo lắng.

“Ngươi ngủ trước đi, đêm nay Trừng Kỳ ngủ ở chỗ ta.”

Lê Thiên Duyên nói xong liền mang theo Trừng Kỳ trở lại phòng, đặt ở trên giường lớn duy nhất trong phòng.

Nhìn thấy bộ dáng ngủ không an ổn của tiểu gia hỏa, Lê Thiên Duyên không đành lòng liền lấy ra một trương Định Tâm Phù dán ở trên ngực Trừng Kỳ, lúc sau mới thấy hắn dần dần bình tĩnh trở lại.

May mắn Trừng Kỳ là trời sinh linh thể, cho dù có đổ mồ hôi cũng rất thơm, nếu không phải vậy Lê Thiên Duyên thật sự không thể chịu đựng được chuyện phải cùng người khác ở chung một phòng.

Lúc này, Trừng Kỳ đã ngủ say, Lê Thiên Duyên mới trở lại trên giường nhắm mắt tiếp tục tu luyện, trong phòng tối tăm yên lặng chỉ còn lại có tiếng hít thở đều đều của người đang ngủ say.

---------------------------------------------------------------------------

“Công tử, bà vυ' cho ngươi làm bộ quần áo mới, mau tới đây thử xem có vừa người hay không.”

Trừng Kỳ ngây ngốc nhìn chằm chằm bà vυ' đang nhìn hắn tươi cười, cúi đầu mới phát hiện thân thể của mình đã bị rút nhỏ biến trở về bộ dáng lúc mới năm tuổi. Trừng Kỳ không hề nghĩ ngợi liền chạy tới chui vào trong lòng của bà vυ'.

“Ai da, tiểu công tử ngươi cẩn thận một chút a, coi chừng té ngã.” Nữ nhân trên mặt ý cười doanh doanh giơ tay tiếp lấy tiểu hài tử đang phác lại đây.

“Được rồi, để bà vυ' mặc thử quần áo cho ngươi.”

Trừng Kỳ nghe xong lập tức ngoan ngoãn đứng yên, tùy ý nữ nhân trước mặt giúp hắn thay quần áo, đôi mắt không dám chớp nhìn nàng chằm chằm.

“Quả nhiên vừa y, công tử ngươi có thích không?” Nữ nhân sau khi mặc quần áo mới cho Trừng Kỳ xong, vẻ mặt vừa lòng mà nhìn kỹ hắn từ trên xuống dưới.

“Thích.”

Trừng Kỳ vừa nói xong, cảnh tượng trước mắt lại đột nhiên thay đổi, ôn nhu bà vυ' biến thành một nữ nhân xinh đẹp khắc nghiệt, còn chưa kịp thấy rõ đã xảy ra chuyện gì đã bị nữ nhân kia đánh ngã xuống đất.

“Tên xấu xí như ngươi cũng dám chạm vào ta, hài tử trong bụng ta nếu là có gi bất trắc, ngươi đến nổi sao?”

“Ta không có cố ý.”

Trừng Kỳ nhìn thấy nữ nhân này trong lòng liền dâng lên một nỗi sợ mãnh liệt, làm hắn cảm thấy như sắp sửa phát sinh chuyện gì đó không tốt, liều mạng lắc đầu muốn giải thích, sau đó liền nhìn thấy bà vυ' chạy tới ôm lấy hắn.

“Công tử còn nhỏ không hiểu chuyện, xin quý nhân bớt giận.”

“Biết hắn còn nhỏ không hiểu chuyện, ngươi là bà vυ' của hắn sao không coi chừng hắn cho cẩn thận, người đâu, tới đây dạy dỗ lão bà này cho ta.” Nữ nhân xinh đẹp vênh váo đắc ý ra lệnh cho mấy tên gia đinh.

“Các ngươi đừng đánh bà vυ', cầu xin các ngươi, đừng đánh bà vυ' của ta, đều là ta sai, di nương là ta không tốt, ngươi tha cho bà vυ' của ta đi!”

Đối diện vơi cảnh tượng trước mắt, Trừng Kỳ không hề nghĩ nhiều liền xông lên muốn đẩy ra những người này, nhưng thân thể nhỏ bé căn bản không làm được cái gì.

“Có ai không, làm ơn cứu bà vυ' đi, cầu xin các ngươi cứu bà vυ' của ta đi, cầu xin các ngươi đừng đánh nữa.”

Trừng Kỳ nhìn thấy bà vυ' đang nằm trên mặt đất trong miệng không ngừng trào ra máu tươi, khóc đến tê tâm liệt phế, nhưng mọi người xung quanh chỉ lạnh lùng đứng nhìn.

Trong lúc tuyệt vọng nhất, Trừng Kỳ đột nhiên cảm giác được chính mình đang được ai đó ôm vào trong l*иg ngực ấm áp, sau đó tất cả cảnh tượng xung quanh đều biến mất, di nương ương ngạnh, vẻ mặt dữ tợn của gia đinh, còn có…… Bà vυ'.

-----------------------------------------------------------------

Sáng sớm tỉnh lại, nhìn thấy chính mình đang ngủ trên một cái giường xa lạ, trong đầu Trừng Kỳ trống rỗng, một lúc sau mới lấy lại được phản ứng, nhớ ra đây là sương phòng của Lê Thiên Duyên, vội vàng ngồi dậy.

“Đã tỉnh?” Lê Thiên Duyên nghe được động tĩnh mới buông trong tay bút vẽ phù nói.

“Thiếu gia, sao ta lại ngủ ở nơi này.” Trừng Kỳ nhớ rõ tối hôm qua chính mình là cùng Tiểu Liễu ngủ, lúc này sao lại.....

Trừng Kỳ xuống giường mang xong giầy, đi đến bên cạnh Lê Thiên Duyên, nhưng ánh mắt lại bị các loại bùa chú trên bàn hấp dẫn, còn có cây bút trong tay Lê Thiên Duyên sao có chút quen mắt.