"Thiếu phu lang đừng tới đây, coi chừng bị thương.”
Tiểu Liễu thấy Trừng Kỳ bị gia đinh dùng sức kéo ra, nhịn không được khuyên nhủ một câu.
“Thiếu phu lang, ngài đừng làm khó dễ chúng ta, lỡ như làm ngài bị thương chúng ta sẽ bị trách phạt, lão nô cũng là dựa theo quy củ làm việc, nếu hôm nay không phạt Tiểu Liễu, sau này hạ nhân trong phủ ai cũng học theo, Lê phủ sẽ loạn mất.” Hình ma ma nói xong dùng đôi mắt thon dài đánh giá Tiểu Liễu.
“Ngươi cũng đến tuổi thành thân, vừa lúc Lê Thân còn không có tìm được người thích hợp, ta thấy bộ dáng của ngươi cũng được, nếu ngươi đồng ý lấy Lê Thân, ta sẽ bỏ qua chuyện hôm nay.”
Gia đinh trong Lê phủ chỉ cần có thể đạt tới Hậu Thiên tầng năm là có thể chọn một cái thô sử nha đầu thành hôn. Trước kia Lê Thân là trong phủ hộ vệ đã sớm đạt tới Hậu Thiên tầng năm, đáng tiếc sau khi chân bị thương chỉ có thể làm hạ nhân trông cửa, đến nay đã hơn bảy mươi tuổi vẫn còn một mình. Hai ngày này hắn âm thầm tìm Hình ma ma, cho nàng chút bạc, hy vọng nàng có thể giúp hắn tìm tức phụ.
“Ta là người của tam thiếu gia, chỉ có thiếu gia mới có thể quyết định ta đi hay ở lại.” Tiểu Liễu không kiêu ngạo không siểm nịnh mà trả lời.
“Đến bây giờ ngươi vẫn còn cãi bướng.”
Sau đó Hình ma ma đối mấy cái gia đinh sai sử nói, “Đánh thật mạnh cho ta, đánh đến khi nào hôn mê liền trực tiếp kéo đi.”
Nghe vậy, một tên gia đinh liền đè Tiểu Liễu xuống đất, một tên khác giơ trong tay gậy gỗ chuẩn bị đánh xuống, chỉ là gậy gỗ chưa kịp rơi xuống lại đột nhiên không cánh mà bay, mọi người chưa kịp phản ứng, đã thấy hai tên gia đinh đã bị đánh ngã xuống đất.
“Các ngươi đang làm gì trong viện của ta?”
Lê Thiên Duyên cầm gậy gỗ nhìn trong viện một vòng, phát hiện mấy tên gia đinh đều là võ giả Hậu Thiên tầng ba, nếu hắn không trở về Trừng Kỳ đã bị mấy người này làm khó dễ.
“Bọn họ muốn đánh chết Tiểu Liễu, thiếu gia ta cầu xin ngươi, đừng để bọn họ đánh Tiểu Liễu, cầu ngươi cứu Tiểu Liễu đi.”
Trừng Kỳ nhìn thấy Lê Thiên Duyên xuất hiện giống như nhìn thấy sợi dây cứu mạng vậy, nói năng đều lộn xộn lên.
Lê Thiên Duyên nghe xong, đôi mắt hung hăng liếc nhìn về phía Hình ma ma, lúc trước tiểu gia hỏa này bị roi đánh cũng không rên một tiếng, hôm nay lại khóc thành như vậy, Lê Thiên Duyên thậm chí còn cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng phát ra từ trên người Trừng Kỳ, không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì lại làm hắn sợ hãi đến vậy.
“Tam thiếu gia, ngài đừng nghe Thiếu phu lang nói, lão nô chỉ là dựa theo quy cũ mà trừng phạt hạ nhân không nghe lời thôi.”
Hình ma ma thấy mấy tên gia đinh bị Lê Thiên Duyên đánh có một gậy liền ngã xuống đất không dậy nổi, biểu tình trên mặt cũng thu liễm lại rất nhiều.
“Hắn phạm vào chuyện gì lại kinh động đến nội viện ma ma phải chạy thật xa tới Thanh Trúc Uyển thay ta quản giáo hạ nhân.”
Lê Thiên Duyên đương nhiên không tin lý do bà ta nói, nếu để võ giả Hậu Thiên tầng ba trừng phạt một người thường như Tiểu Liễu, cho dù chỉ là dùng gậy gỗ đánh cũng có thể đánh chết người.
“Một cái thô sử tiện nô lại dám cùng chủ tử ngủ chung, nếu như không trừng phạt hắn một chút, sau này hắn còn sẽ bò lên đầu chủ tử trên đầu ngồi, mong Tam thiếu gia không cần cản trở lão nô chấp hành gia pháp.”
Hình ma ma nói xong, lại đối mấy tên gia đinh nói, “Các ngươi còn không nhanh đem người mang đi.”
Lê Thiên Duyên lạnh lùng nhìn động tác của những người này, đến khi tay của một tên gia đinh sắp chạm vào bả vai của Tiểu Liễu, Lê Thiên Duyên mới quơ trong tay gậy gộc, liền thấy tên gia đinh kia đã bị ném bay ra ngoài.
Mấy tên gia đinh còn lại thấy thế đều sôi nổi ra tay, bọn họ không dám tấn công Lê Thiên Duyên chỉ có thể nhằm vào Tiểu Liễu. Lúc này Lê Thiên Duyên cũng hoàn toàn bị những người này chọc tức, vận chuyển linh lực cùng mấy tên gia đinh này đánh nhau. Trong tay gậy gộc mỗi lần đánh trúng người nào, đều có thể nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn.
Mấy tên gia đinh vốn dĩ không đem Lê Thiên Duyên để vào mắt, cho rằng vừa rồi đối phương đánh lén mới có thể đem bọn họ đánh ngã, lúc này cùng Lê Thiên Duyên giao đấu lên, mấy người này càng đánh càng cảm thấy kinh hãi.
Cùng một lúc phải đối phó tới mấy tên võ giả Hậu Thiên tầng ba, Lê Thiên Duyên cũng không giống ngoài mặt thoạt nhìn nhẹ nhàng như vậy, nếu không phải tối hôm qua linh lực tăng lên một chút, hiện tại chỉ sợ đã sớm tiêu hao hết.
Nhìn thấy mấy người trong viện đột nhiên đánh lên, trong lòng Trừng Kỳ lo lắng không thôi, đôi mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm thân ảnh của Lê Thiên Duyên.
Lê Thiên Duyên nhanh chóng ra tay giải quyết mấy tên gia đinh, sau đó đem trong tay gậy gỗ ném thẳng về phía Hình ma ma đang đứng nói: “Ngươi chỉ là một cái ma ma quản giáo hạ nhân, thế nhưng dám chạy tới trong viện của ta giương oai, lại còn đối chủ tử ra tay, ai cho ngươi lá gan này.”
Một gậy này không nghiêng không lệch liền bay thẳng vào đầu của Hình ma ma, làm búi tóc trên đầu bà ta bung ra, Hình ma ma dùng tay che lại cái trán đang đổ máu, lúc này mới biết sợ hãi mà quỳ xuống đất xin tha.
“Thiếu gia bớt giận, thiếu gia bớt giận, đây là hiểu lầm chỉ là hiểu lầm.”
“Cút đi!”
Lê Thiên Duyên vừa nói xong đã thấy Hình ma ma mặt mày xám xịt mang theo mấy tên gia đinh bị thương chạy trốn, đột nhiên mở miệng gọi lại nàng.
“Từ từ.”
“Thiếu gia còn có chuyện gì cần dặn dò sao.” Nghe thấy Lê Thiên Duyên kêu lại, Hình ma ma sợ tới mức toàn thân đều run lên.
“Tiểu Liễu là người nương cho ta, thân khế của hắn cũng nằm trong tay ta, cho nên cũng không cần nghe theo an bài của người trong phủ. Sau này, ngươi tốt nhất đừng bước vào Thanh Trúc Uyển của ta, bằng không lần sau đừng trách cây gậy của ta không có mắt.” Lê Thiên Duyên cũng không muốn về sau cứ cách vài ngày là có người chạy tới chỗ hắn kiếm chuyện nên cảnh cáo.
“Vâng, vâng, lão nô nhớ kỹ.” Hình ma ma gật đầu như giã tỏi, thấy Lê Thiên Duyên không nói gì thêm mới chạy nhanh rời đi.
Động tĩnh trong Thanh Trúc Uyển cũng không gạt được những người khác trong Lê phủ, mấy thiếu gia, tiểu thư nghe được tin tức muốn chạy đến xem náo nhiệt, vừa nhìn thấy bộ dáng hung thần của Lê Thiên Duyên ngay lập tức liền chạy mất tiêu.
“Xem ra chuyện xảy ra trong sân luyện võ là thật, ta còn tưởng rằng là mấy tên võ đồ kia nói xạo đâu.”
“Trước đây là ai nói hắn không thể tập võ? Tam ca che giấu thực lực cũng rất kỹ đi, mấy tên gia đinh kia đều là võ giả Hậu Thiên tầng ba, các ngươi có nhìn ra Tam ca là Hậu Thiên tầng mấy không.”
“Không nhìn ra được, trên người hắn một chút nguyên khí cũng không có, chẳng lẽ là dùng phương pháp nào đó che dấu?”
“Vừa rồi ta cảm thấy hơi thở trên người tam ca rất giống với trưởng lão của tiên tông.”
Lời này của Lê Nguyệt mới vừa nói ra khỏi miệng, xung quanh đột nhiên liền an tĩnh lại, sau đó liền thấy mấy cặp mắt đều cùng nhau nhìn chằm chằm nàng, Lê Nguyệt cản thấy khó hiểu hỏi, “Làm sao vậy?”
Lê Thục nhịn không được trợn trắng mắt nói: “Ngươi đừng có mơ mộng hảo huyền, trưởng lão tiên tông là người nào, người ta học chính là tiên pháp, ngươi cho rằng Lê Thiên Duyên có linh căn là có thể cùng những người đó giống nhau sao?”
“Ngươi nói vậy cũng có lý.” Lê Nguyệt gật gật đầu, cũng cảm thấy chính mình là bị ảo giác.
----------------------------------------
Hình ma ma vừa đi, Thanh Trúc Uyển liền khôi phục lại thanh tĩnh, Tiểu Liễu hành lễ với Lê Thiên Duyên xong lập tức đi dọn dẹp lại trong viện cho gọn gàng.
Lê Thiên Duyên nhìn thấy Trừng Kỳ vẫn còn ngây ngốc đứng tại chỗ không biết đang suy nghĩ chuyện gì, liền giơ tay nhéo gương mặt của tiểu gia hỏa nói: “Đã không có việc gì nữa rồi.”
“Cảm…… cảm ơn thiếu gia.” Trừng Kỳ phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nhìn Lê Thiên Duyên nhiều vài phần sùng bái.
“Sao ta lại biến thành thiếu gia rồi.” Lê Thiên Duyên nghe Trừng Kỳ
gọi như vậy, cảm thấy rất là bất đắc dĩ.
Bất quá nhìn thấy trong mắt Trừng Kỳ vẫn còn hàm chứa nước mắt chưa khô, trong lòng Lê Thiên Duyên nhịn không được quan tâm hỏi.
“Có bị thương chỗ nào không?”
“Không có.” Trừng Kỳ lắc đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, liền quay đầu chạy vào trong phòng.
Lê Thiên Duyên thấy vậy cũng đi theo Trừng Kỳ vào phòng, liền thấy hắn đang khẩn trương nhặt lên vài bộ quần áo cũ nát đang nằm trên mặt đất, sau đó nhét vào trong túi đựng quần áo.
Lê Thiên Duyên đối cái túi này của Trừng Kỳ cũng không xa lạ, tiểu gia hỏa đi đến đâu cũng đều mang theo, hắn còn tưởng rằng bên trong đựng đồ vật gì đáng giá đâu, ai dè lại là vài bộ quần áo của tiểu hài tử, Lê Thiên Duyên tuy rằng tò mò cũng không có mở miệng dò hỏi, chỉ gọi Lê Ngọ vào sương phòng của mình.
Vừa rồi nhìn thấy Lê Thiên Duyên cùng mấy tên gia đinh đánh nhau, Lê Ngọ đã sợ vỡ mật, lúc này nghe thấy thiếu gia kêu hắn đi theo hai chân lập tức nhũn ra, nhưng vẫn cố gắng đi theo phía sau vào.
Đến nỗi Lê Thiên Duyên cùng Lê Ngọ ở trong phòng nói gì, không ai biết được, nhưng từ ngày đó về sau, Lê Ngọ mỗi lần nhìn thấy Lê Thiên Duyên đều là bộ dáng cung kính cùng sợ hãi.