Lê Thiên Duyên nói xong, liền đem một tờ danh sách viết rất nhiều loại dược liệu cùng phân lượng đưa qua đi.
Chưởng quầy tiếp nhận phương thuốc vừa nhìn vào, trên mặt xuất hiện biểu tình cổ quái. “Vị thiếu gia này, ngài cũng đừng trêu chọc lão phu, mấy loại dược liệu trên danh sách này, lão phu chưa từng gặp qua.”
"Không có khả năng, trong tiệm của các ngươi rõ ràng có a, ta có thể ngửi được hương vị của chúng.” Lê Thiên Duyên chính là biết rõ tiệm thuốc này có đủ tất cả những dược liệu mà hắn cần nên mới đi vào.
Nghe được những lời này của Lê Thiên Duyên, ánh mắt của chưởng quầy nhìn hắn càng thêm kỳ quái, cuối cùng uyển chuyển nói, “Thiếu gia, ngài vẫn là đến tiệm thuốc khác mua đi."
Lê Thiên Duyên thấy vẻ mặt của chưởng quầy không giống như là đang nói giỡn mới nhíu nhíu mày, sau đó nhìn tủ thuốc phía sau ông ta, nhìn thấy trên đó mỗi ngăn đựng dược liệu đều có dán tên, tức khắc liền hiểu rõ vấn đề ra ở đâu.
“Chưởng quầy, có thể cho ta mượn giấy bút dùng một chút được không.”
“Đây, ngài cứ việc cầm đi dùng.” Tuy rằng chưởng quầy không hiểu Lê Thiên Duyên muốn làm gì, nhưng vẫn đem giấy bút đưa cho hắn.
Sau đó liền thấy Lê Thiên Duyên đứng ở trước quầy hít hít cái mũi, từ trong một đống hương vị của dược liệu tìm ra vài loại hắn muốn dùng, tiếp theo lại nhìn thoáng qua tên dược liệu dán trên tủ thuốc, mới một lần nữa viết xuống một trương phương thuốc khác.
“Chưởng quầy, ta muốn tìm tôn dược sư.”
Ngay lúc Lê Thiên Duyên đang định đưa phương thuốc cho chưởng quầy, liền thấy một ngườ nam tử mang theo gã sai vặt từ bên ngoài đi vào, chưởng quầy vừa thấy rõ người tới là ai liền cảm thấy đau đầu nói, “Quan thiếu gia thật là đáng tiếc a, Tôn dược sư đã ra ngoài.”
“Đã ra ngoài? Vậy được, ta sẽ ở chỗ này chờ hắn.” Quan Hạo Nhiên nói xong, liền đi đến ghế ngồi xuống. Bộ dáng này của hắn như là không thấy được người sẽ không đi.
"Quan thiếu gia, Tôn dược sư lần này là đi xa, nữa tháng cũng chưa chắc về được, nếu không một đoạn thời gian nữa ngài lại đến.” Chưởng quầy nhìn thấy tình huống này, biểu tình trên mặt rất khó xử.
Vị thiếu gia này cũng không biết ăn phải thứ gì, thân thể xảy ra tật xấu, tất cả dược sư của Tấn Thành đều bị hắn tìm hết, nhưng cũng không có người nào có thể trị được. Hiện tại Quan gia còn tuyên bố nếu là người nào khai phương thuốc ăn không hết bệnh, liền tháo bảng hiệu của người đó làm hắn không thể ở Tấn Thành buôn bán, nghe vậy còn có vị dược sư nào dám cho vị thiếu gia này trị bệnh.
“Lần trước ta tới đây ông cũng nói như vậy, lần này còn muốn gạt ta, hôm nay nếu là không thấy được Tôn dược sư, ta sẽ ngồi lì ở đây không đi.” Quan Hạo Nhiên hừ một tiếng, hiển nhiên là không tin lời của chưởng quầy nói.
Chưởng quầy còn chưa kịp mở miệng, ánh mắt của Quan Hạo Nhiên đột nhiên nhìn về phía mấy người Lê Thiên Duyên. “Đây không phải là Lê tam sao, ta nghe nói ngươi uống thuốc độc tự sát, sao vẫn còn chưa có chết a.”
Lê Thiên Duyên nghe xong lại không để bụng cười nói: “Đúng vậy, đoán mệnh đại sư nói ta phúc lớn mạng lớn, quả thực không sai, bất quá Quan thiếu gia, ta thấy ngươi tuổi cũng không lớn đã loạn dùng thuốc tráng dương, về sau chỉ sợ……”
Nói tới đây, vẻ mặt của Lê Thiên Duyên đầy thâm ý liếc nhìn Quan Hạo Nhiên, cũng không có nói tiếp.
Quan gia ở Tấn Thành đứng hàng thứ tứ trong tứ đại gia tộc, thế hệ này của Quan gia chỉ có một mình Quan Hạo Nhiên là độc đinh cho nên rất coi trọng, chỉ là Quan Hạo Nhiên so với Lê Thiên Duyên cũng không tốt hơn bao nhiêu, mười bảy tuổi cũng mới là võ giả Hậu Thiên tầng hai.
Trước kia, Lê Thiên Duyên cùng Quan Hạo Nhiên nổi danh là nhị thế tổ của Tấn Thành, không thể luyện võ, suốt ngày cùng một đám con cháu thế gia không học vấn không nghề nghiệp khắp nơi chơi bời. Nhưng hai người này lại không ưa nhau, mỗi lần gặp mặt đều phải châm chọc mỉa mai, tổn hại vài câu mới chịu.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta uống thuốc tráng dương hồi nào.” Quan Hạo Nhiên bị lời nói của Lê Thiên Duyên làm cho mặt đỏ tai hồng, nhưng vẫn không quên phản bác lại.
Lê Thiên Duyên hít hít cái mũi, chậm rãi đọc ra tên của mấy vị dược liệu, “Dương phong, Lộc thần, Hỏa lật, mấy thứ này đều là hỗ trợ tăng lên dương khí, trong cơ thể của người còn lưu lại dược vị nồng như vậy xem ra ăn cũng không ít, bổ quá rất dễ bị phản ngược lại, ăn nhiều như vậy không bị liệt dương mới là lạ.”
“Ngươi đều không tính là võ giả, còn làm bộ giả làm dược sư.”
Chứng bệnh của hắn lại bị Lê Thiên Duyên dễ dàng nói ra như vậy, Quan Hạo Nhiên chỉ có thể giả bộ trấn định mà cười nhạo một tiếng, trong lòng lại thầm mắng, không biết tên dược sư thiếu đạo đức nào dám đem chuyện của hắn nói ra ngoài, tốt nhất đừng để hắn biết là ai, nếu không hắn nhất định sẽ cho tên đó biết tay.
“Mỗi người đều có một sở trường riêng, tuy rằng ta tập võ không được nhưng lại rất tinh thông dược lý, muốn trở thành dược sư cũng dư sức.”
Lê Ngọ đứng bên cạnh nghe thấy có chút xấu hổ, thiếu gia tinh thông dược lý sao hắn lại không biết a, không lẽ là ở âm tào địa phủ học?
Lúc này, chưởng quầy đem tờ giấy đưa cho Lê Thiên Duyên nói, “Lê thiếu gia, những dược liệu ngài muốn ta đã đóng gói xong, tổng cộng ba trăm lẻ hai lượng, bỏ số lẻ đi ta chỉ lấy ngài ba trăm lượng bạc.”
“Mắc như vậy sao?”
Lê Thiên Duyên nghe thấy giá cả liền cười không nổi, toàn bộ gia sản của hắn chỉ có một trăm lượng, hôm nay ra ngoài hắn đều mang theo, cho rằng như vậy đã đủ dùng, không nghĩ tới chỉ có mấy phó dược liệu liền ba trăm lượng.
“Chưởng quầy có phải hay không tính sai rồi, là dược liệu gì lại mắc như vậy.” Lê Ngọ vội vàng đi lên cùng chưởng quầy giao thiệp.
Thiếu gia của hắn trong túi có bao nhiêu bạc Lê Ngọ rất rõ ràng, lúc trước còn dư dả, Lê Thiên Duyên tiêu tiền không hề biết kiểm soát, sau này lại bị cắt giảm chi tiêu tự nhiên cũng không có nhiều, hiện tại đừng nói ba trăm lượng, hai trăm lượng cũng lấy không ra.
“Mấy vị dược liệu khác thì không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng bên trong có một vị dược liệu là Kim Cốt thảo một trăm năm tương đối trân quý, có thể xem như là nữa linh dược, giá cả đương nhiên không rẻ.” Chưởng quầy giải thích.
Lê Ngọ không hiểu mấy thứ này, nghe chưởng quầy giải thích như vậy chỉ có thể khô cằn mở miệng thương lượng, “Hôm nay chúng ta ra ngoài không mang nhiều bạc như vậy, chưởng quầy có thể bớt thêm chút đỉnh nữa được không.”
“Tiệm thuốc của chúng ta không nói thách, chỉ bán đúng giá.” Chưởng quầy nghe Lê Ngọ nói không mang đủ tiền, sắc mặt hơi trầm xuống.
Hôm nay cũng không biết là ngày gì, lại gặp phải hai vị thiếu gia này, một tên có bệnh trị không được còn ăn vạ không chịu đi, tên còn lại càng kỳ quái hơn, dược liệu đều đóng gói xong mới nói không có tiền
Trừng Kỳ ngẩng đầu nhìn chưởng quầy lại nhìn Lê Thiên Duyên, đại khái đã biết xảy ra việc gì, sau đó từ trong túi áo lấy ra một lá bùa màu vàng, đưa tới trước mặt của chưởng quầy nói, “Ta dùng cái này trao đổi với ngươi được không?”
Chưởng quầy nhìn chằm chằm lá bùa trong tay Trừng Kỳ, sắc mặt thay đổi vài lần, cố gắng lắm mới nhịn xuống xúc động muốn mắng chửi mấy người này, “Mấy lá bùa này là của bọn giang hồ thuật sĩ lấy ra dùng để lừa gạt người khác, tiểu ca nhi cũng đừng đùa giỡn lão phu.”
“Lá bùa này là do thiếu gia của ta tự vẽ ra, rất lợi hại.” Trừng Kỳ mở một đôi mắt to vô tội nhìn chưởng quầy nói.
Lê Thiên Duyên nói, trương bạo liệt phù này là chỉ cần là võ giả Hậu Thiên tầng hai trở lên là có thể sử dụng, lúc sử dụng có thể kích phát ra uy lực tương đương với một kích toàn lực của võ giả Hậu Thiên tầng sáu, có thể dùng để phòng thân sao có thể nói là lừa gạt đâu.
Chưởng quầy tức giận trả lời, “Dược đường của chúng ta chỉ thu bạc, không thu bất kì vật phẩm nào khác để giao dịch.”
“Nga.”
Lúc này Trừng Kỳ cũng nghe rõ, ở dược đường phải có bạc mới có thể mua đồ vật, liền đem trong tay lá bùa cẩn thận thu hồi.
Lê Thiên Duyên chà xát cằm, nhìn lướt qua Quan Hạo Nhiên đang ngồi bên trong dược đường xem kịch vui, liền cầm lấy giấy bút trên quầy lưu loát viết xuống một trương phương thuốc, sau đó đi đến bên cạnh Quan Hạo Nhiên ngồi xuống.
“Ngươi có muốn chữa bệnh không?”
“Ha hả, ngươi nên lo lắng cho bản thân trước đi.” Quan Hạo Nhiên lạnh lùng cười một tiếng, lúc này rồi Lê Thiên Duyên còn có tâm trạng cùng hắn nói giỡn.
“Ta có cái biện pháp trị liệu bệnh tình của ngươi, điều kiện là ngươi phải tính tiền giúp ta, thế nào?” Lê Thiên Duyên không hề có gánh nặng tâm lý mở miệng nói.
Nhớ năm đó còn ở Thiên Vẫn đại lục, có rất nhiều người vì cầu hắn một viên đan dược phải tự mình mang theo thiên tài địa bảo mà chờ đợi dưới chân núi, hiện tại hắn tự đưa tới cửa cũng không ai thèm a.
“Ta dựa vào cái gì tin ngươi.”
Quan Hạo Nhiên nghiêng đầu quan sát Lê Thiên Duyên vài lần, hắn cảm thấy người trước mắt này không giống Lê Thiên Duyên mà trước đây hắn biết.
“Dù sao ngươi cũng tìm rất nhiều dược sư xem qua lại ăn một đống lung tung rối loạn dược liệu cũng không có hiệu quả, cứ tiếp tục như vậy ngươi cũng sẽ bị phế đi, nếu ngươi tin ta một lần có lẽ còn có thể chữa khỏi, nếu thật sự trị không hết, chúng ta liền ở tại Lê phủ, tóm lại là chạy không được.” Lê Thiên Duyên dụ dỗ nói.