Phẩm chất của các linh căn này đều phải tương đồng, vì vậy tỉ lệ xuất hiện của ngũ linh căn này còn thấp hơn cả Đơn linh căn, cho nên khi Lê Thiên Duyên vận chuyển Ngũ Hành Quyết chỉ ôm ý tưởng xem như ngựa chết thành ngựa sống chạy chữa, không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ lại thành công.
Sau khi đã xác định được linh căn của bản thân phù hợp để tu luyện Ngũ Hành Quyết, Lê Thiên thật cẩn thận kiểm kê lại trên người những tài nguyên có thể sử dụng, tìm kiếm nửa ngày cũng chỉ có vài thứ.
Trong đó có hai hộp toái linh thạch, một cây linh dược trăm năm, còn có một xấp Hoàng giai bùa chú cùng vài món cấp thấp Bảo Khí. Trước kia những thứ này hắn dùng để đánh thưởng cho tiểu bối hoặc thị đồng. Không nghĩ tới hiện tại phải lấy ra xài.
Đến nỗi những thứ hắn trân quý như cao cấp pháp bảo, linh thảo vạn năm, Thiên cấp đan dược tạm thời đều bị phong ấn trong Càn Khôn giới, mặc dù lấy ra được, với thực lực hiện tại của hắn cũng sử dụng không được.
Lê Thiên Duyên tuyệt vọng mà nhìn mấy món vật phẩm trên bàn, cảm thấy bản thân đang nằm trên một núi bảo bối nhưng vẫn phải gặm màn thầu.
Hiện tại cũng không phải lúc để rối rắm, quan trọng nhất vẫn là nên nghĩ cách cải luyện thân thể này. Lê Thiên Duyên phát hiện gân cốt của chính mình vô cùng yếu ớt, hiện giờ hắn mới tu luyện tới Luyện Khí tầng một vẫn chưa cảm thấy gì, nếu không cải thiện sau này tu vi sẽ bị hạn chế.
Xem ra ngày mai phải đến Tàng bảo các của Lê gia một chuyến mới được. Luyện thể thuật của Hành Võ đại lục không tồi, nếu phối hợp thêm linh dược nhất định có thể cải thiện. Sau khi đã có kế hoạch, Lê Thiên Duyên lại tiếp tục khoanh chân nhắm mắt vận chuyển linh khí tu luyện Ngũ Hành Quyết.
-------------------------------------
Mới sáng sớm, Tiểu Liễu phát hiện Trừng Kỳ trốn ở trong phòng tắm bận việc, cảm thấy tò mò nên đi vào nhìn xem.
“Đây không phải là quần áo của thiếu gia sao, như thế nào lại dơ như vậy, Thiếu phu lang để đó ta giặt cho, ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi.”
“Không cần đâu, ta có thể tự giặt.”
Trừng Kỳ lắc đầu cự tuyệt đề nghị của Tiểu Liễu. Đêm qua hắn đã đáp ứng Thiên Duyên ca sẽ giúp hắn giặt sạch quần áo.
Tiểu Liễu nhìn thấy một đôi tay nhỏ của Trừng Kỳ cũng không cầm hết quần áo của thiếu gia, nhịn không được mà cười trộm. Nếu Thiếu phu lang muốn tự mình giặt quần áo cho thiếu gia, Tiểu Liễu cũng thức thời không có cướp làm.
Lê Thiên Duyên mới từ trong sương phòng ra tới, đúng lúc nhìn thấy tiểu gia hỏa đang ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt nghiêm túc giặt quần áo cảm thấy rất buồn cười, nghĩ thầm, tiểu tử Trừng Kỳ này rất giống một tên dở hơi.
“Thiếu gia, hôm nay tâm trạng không tệ nha, là muốn ra ngoài sao?” Lê Ngọ xoa xoa vai lưng đang đau nhức, đi đến Lê Thiên Duyên bên người nói.
Hôm qua thiếu gia rõ ràng mới vừa khỏi bệnh bộ dáng vẫn còn rất suy yếu, hôm nay giống như là thay đổi thành người khác vậy, không có chỗ nào là giống người vừa hết bệnh. Ngược lại là hắn, tối hôm qua ngủ trên sàn nhà một đêm, hiện tại cả người đều đau nhức không có sức lực.
Trừng Kỳ cùng Tiểu Liễu nghe được thanh âm của Lê Ngọ, không hẹn mà cùng nhau nhìn qua. Đêm qua trời quá tối, Trừng Kỳ không có nhìn rõ, hôm nay mới phát hiện, Lê Thiên Duyên đúng là cùng trước đây không giống nhau, làn da đẹp ra, chẳng lẽ là do nước trong hồ, nghĩ như vậy, Trừng Kỳ hối hận không thôi, biết vậy tối hôm qua hắn cũng đi xuống ngâm một chút.
“Ta có việc phải ra ngoài, ngươi đem đệm chăn ở trên giường thay đổi hết đi, sau đó quét dọn phòng cho sạch.”
“Vâng thiếu gia, ngài đi thong thả.”
Lê Ngọ ngay lập tức liền đáp ứng, Lê Thiên Duyên vừa đi khỏi kiền quay đầu lại vẻ mặt kiêu căng quát Tiểu Liễu.
“Ngươi, mau đem đệm chăn trong phòng đổi……”
Lê Ngọ còn chưa nói xong, đột nhiên giơ tay lên tát vào trên mặt mình một cái, nhìn thấy một màn này, ba người đều ngây ngẩn cả người, Tiểu Liễu cùng Trừng Kỳ nhìn nhau đều cảm thấy khó hiểu, Lê Ngọ cũng khó hiểu mà nhìn chằm chằm vào tay mình.
“Kỳ lạ thật, chẳng lẽ vừa rồi có muỗi?”
Lê Ngọ liền thử hoạt động mấy ngón tay, nhìn thấy vẫn bình thường mới nói tiếp, “Còn không nhanh đi làm việc, ngươi chỉ là một cái thô sử tiện nô thật đem chính mình trở thành tiểu thị sao.”
Lê Ngọ vừa mới nói xong, bàn tay lại không chịu khống chế tát chính mình một cái, lúc này một bên mặt đã sưng lên, Lê Ngọ kinh hoảng nhìn xung quanh Thanh Trúc Uyển, phát hiện không có người khác ở đây.
“Vừa rồi Thiên Duyên ca rõ ràng là kêu ngươi đi làm." Trừng Kỳ ngồi xổm trên mặt đất nhỏ giọng phản bác lại.
“Thiếu phu lang, ngài mới vào cửa cho nên không biết quy cũ của Lê phủ.”
Lê Ngọ nghe thấy Trừng Kỳ nói vậy, cũng không thèm để ý, nghĩ thầm, hai ngày nay tâm trạng của thiếu gia không tồi, chờ đến lúc thiếu gia nhớ tới Trừng đại tiểu thư còn sẽ để ý tới Thiếu phu lang sao.
“Không sao, cứ để ta làm.”
Tiểu Liễu nhìn Trừng Kỳ lắc đầu, dù sao trước đây phòng của thiếu gia đều là hắn dọn dẹp.
Bất quá Tiểu Liễu còn chưa kịp đi, bàn tay của Lê Ngọ lại bắt đầu không chịu khống chế liên tục đánh vào trên mặt hắn, không có cách nào dừng lại được.
“Này…… Này sao lại thế này?”
Lên Ngọ cũng phát hiện ra chỉ cần hắn ra lệnh cho Tiểu Liễu, tay của hắn sẽ không chịu khống chế đánh chính mình, nghĩ đến đây Lê Ngọ thử sửa lại lời nói, “Không cần, để ta tự làm.”
Quả nhiên vừa mới nói xong, bàn tay đang đánh vào trên mặt hắn đã ngừng lại, việc này làm Lê Ngọ sợ tới mức chạy nhanh đi làm việc.
Trừng Kỳ nhìn thấy Lê Ngọ chạy vào sương phòng, sau lưng bị dán một cái lá bùa màu vàng, ngay tức khắc hiểu ra là do Lê Thiên Duyên làm, sau đó nhìn hướng Lê Ngọ vừa chạy đi nhăn lại cái mũi.
Đã đi xa, khoé miệng của Lê Thiên Duyên giơ lên một tia sung sướиɠ tươi cười. Lê Thiên Duyên biết Lê Ngọ sẽ gian dối, bằng mặt không bằng lòng cho nên mới giáo huấn hắn một trận.
Lê Thiên Duyên đi thẳng đến sân luyện võ của Lê phủ, liền nghe được một trận ồn ào, nhìn thấy trong sân có một đám tuổi trẻ võ giả đang ra sức tập luyện, những người này đều là võ đồ mới vừa được tuyển vào Lê phủ. Bất quá, số lượng năm nay nhiều hơn năm rồi gấp hai lần.
Xem ra Lê Thiên Thừa vào được tiên tông, địa vị của Lê gia cũng đi theo nước lên thì thuyền lên, chỉ sợ không lâu nữa sẽ vượt qua Trừng gia trở thành gia tộc đứng đầu ở Tấn Thành này.
Vừa nhìn thấy Lê Thiên Duyên xuất hiện ở sân luyện công, rất nhiều người đều chú ý đến hắn.
“Các ngươi xem đi, người kia không phải là Lê tam sao, nghe nói hắn đang bị bệnh nặng không xuống giường được?”
“Theo ta thấy là do hắn không có mặt mũi gặp người khác nên mới làm bộ bị bệnh nặng, nhìn đi mặt mày của hắn hồng hào như vậy đâu giống bị bệnh.”
“Các ngươi đoán thử xem, hắn là do bản thân quá phế mới không dám gặp người, hay là do cưới tên sửu bát quái mới không dám gặp người?”
Trong sân, mấy người kia nói chuyện cũng không sợ Lê Thiên Duyên nghe được, thanh âm một người so một người khác đều lớn. Hiện tại Lê Thiên Duyên chính là một tên phế vật, Lê gia đã sớm xem hắn như người chết không thèm quan tâm.
“Ta còn tưởng rằng chính mình nhìn lầm đâu, hôm nay tam thiếu gia của chúng ta sao lại có hứng thú ra ngoài đi dạo vậy.” Lê Hoành nhìn thấy Lê Thiên Duyên xuất hiện, vẻ mặt không có ý tốt cười nói.
Hôm qua, hắn nghe nói Lê Thiên Duyên dám đắc tội Lê Uyển. Vừa lúc hôm nay chính mình giáo huấn hắn một trận, xem như giúp tiểu Uyển trút giận.
“Ta biết ngươi sao?”
Lê Thiên Duyên liếc nhìn người đang nói chuyện, giống như đối người này không hề có ấn tượng.
Lê Thiên Duyên vừa mới nói ra lời này, xung quanh liền vang lên một trận tiếng cười. Lê Hoành là Lê gia nhị phòng con vợ lẽ, bản thân không có gì bản lĩnh nhưng lại rất biết lấy lòng người khác. Gần đây Lê Hoành đang nịnh bợ đại thiếu gia Lê Thiên Châu, bọn họ đã sớm chướng mắt hắn.
Lê Hoành trừng mắt cảnh cáo mấy người đang cười trộm, ánh mắt nhìn về phía Lê Thiên Duyên càng giận dữ hơn. Rõ ràng đều là con vợ lẽ, nhưng từ nhỏ Lê Thiên Duyên lại có thể hưởng thụ đãi ngộ của con vợ cả, tên cũng cùng những người trong dòng chính giống nhau đều có chữ "Thiên" làm tên lót. Tư chất của hắn cao hơn Lê Thiên Duyên, thực lực cũng đạt tới Hậu thiên tầng hai, lại bị một tên phế vật đè ở trên đầu.
“Tam ca thật đúng là quý nhân hay quên, ta là Lê Hoành của nhị phòng, không biết tam ca còn nhớ không.”
“Nga. Hiện giờ Nhị phòng chỉ được xem như là dòng bên, ngươi không không nên gọi ta bằng tam ca, phải gọi là đường huynh mới đúng.”
Tuy rằng Lê Thiên Duyên không biết người đang đứng trước mặt là ai, nhưng nói đến nhị phòng hắn vẫn là biết đến.
Nhị lão gia của Lê phủ - Lê Côn chính là một tên giá áo túi cơm, sau khi Lê Bùi tiếp quản Lê phủ, nhị phòng cũng bị nhập vào dòng bên, không thể xem như là dòng chính.
“Lê Thiên Duyên ngươi đừng có đắc ý, ngươi cũng là do thϊếp thất sinh ra, trước kia mọi người kính trọng ngươi là xem ở huyết mạch của Ân gia đã từng xuất hiện quá Tam linh căn. Đáng tiếc, ngươi lại không biết cố gắng trắc ra ngũ linh căn, cả trưởng lão của tiên tông đều chê ngươi phế vật.” Lê Hoành vẻ mặt trào phúng cười nói.
“Linh căn nhiều vẫn tốt hơn là không có.”
Hiện tại Lê Thiên Duyên cũng không cảm thấy Ngũ linh căn có gì không tốt, nếu hắn đầu thai vào một người không có linh căn mới là phiền toái.
--------------------------------------------------
Nếu các bạn cảm thấy truyện của mình hay hãy đề cử cho mình nhé ^^