Bất quá những lời này của Lê Thiên Duyên chỉ là lời nói vô tâm nhưng người nghe lại hiểu lầm, Lê Hoành không có linh căn nghe Lê Thiên Duyên nói như vậy nghĩ rằng hắn đang châm chọc chính mình, thẹn quá thành giận nói:
“Ngươi đang nói ngươi mạnh hơn ta sao? Vậy được rồi, hai chúng đấu một trận thử xem.”
“Thi đấu sao? Được thôi.”
Lê Thiên Duyên cảm thấy dũng khí của Lê Hoành rất đáng khen, khóe miệng nhịn không được giơ lên, đúng lúc hắn cũng đang muốn tìm một tên võ giả thử một chút, để biết thực lực của hắn cùng cấp thấp võ giả khác nhau chỗ nào.
Mọi người ở đây nghe thấy Lê Thiên Duyên đáp ứng rất sảng khoái, đều cho rằng đầu óc của Lê Thiên Duyên hỏng rồi.
“Hắn cư nhiên dám đáp ứng, chẳng lẽ Lê Thiên Duyên nghe không hiểu ý của Lê Hoành sao? Đừng để bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, lúc đó còn mất mặt hơn nữa.”
“Lê Hoành thật không biết xấu hổ, dù sao hắn cũng là võ giả Hậu thiên tầng hai lại muốn cùng người thường thi đấu, cho dù đánh thắng cũng không hay ho gì.”
“Cũng không thể nói như vậy, là tự Lê Thiên Duyên đồng ý, trách ai được. Ở võ trường là dựa vào nắm tay nói chuyện, đánh thắng chính là đại gia, ai thèm quan tâm ngươi là ai”
Cũng có người thấy Lê Thiên Duyên dám chấp nhận khiêu chiến đều nhìn hắn với con mắt khác.
“Mặc kệ ra sao, Lê Thiên Duyên dám chấp nhận thi đấu chính là nam tử hán, cho dù thua ta cũng vẫn kính nể hắn.”
Tuy rằng Lê Thiên Duyên chỉ là Luyện Khí tầng một, nhưng ngũ cảm nhạy bén hơn võ giả mới vừa nhập môn gấp mấy lần, cho nên tất cả lời nói của những người này hắn đều nghe được. Nhìn thấy gương mặt của thiếu niên kia lớn lên non nớt nhưng dáng người lại vô cùng cường tráng, nói kính trọng hắn là một người nam tử hán, làm cho khóe miệng đang tươi cười của Lê Thiên Duyên hơ hơi run rẩy vài cái.
Lê Hoành đương nhiên biết cùng Lê Thiên Duyên tỉ thí là không công bằng, nhưng đây là hắn tự mình đưa tới cửa, có thể quang minh chính đại dạy dỗ hắn, còn có thể lấy lòng Lê Uyển ngu sao không làm.
“Thi đấu như thế nào?”
Đây vẫn là lần đầu tiên Lê Thiên Duyên cùng võ giả thi đấu, ôm cánh tay nhìn về phía Lê Hoành hỏi.
Lê Hoành chỉ vào hai cái giá đựng vũ khí trong sân luyện công nói:
"Bên kia có rất nhiều vũ khí ngươi chọn một loại đi, còn lúc thi đấu ai có thể đem đối thủ đánh quỳ xuống đất xin tha trước là thắng.”
Nghe được Lê Hoành đưa ra quy tắc, xung quanh lại ồ lên, Lê Hoành rõ ràng là muốn cho Lê Thiên Duyên quỳ xuống đất xin tha, có người cảm thấy không ổn, cũng có người nhịn không được muốn nhìn thấy bộ dáng nhận thua của Lê Thiên Duyên.
“Được.”
Lê Thiên Duyên rất vừa lòng với đề nghị này, nếu thắng quá dễ dàng cũng không thú vị.
Nhìn thấy hai người thật sự muốn thi đấu, mấy cái võ đồ đang luyện tập đều tránh ra nhường chỗ cho bọn họ.
Lê Thiên Duyên đi vòng quanh giá vũ khí mấy lần, phát hiện trên giá trưng bày vũ khí không có nửa điểm linh quang, chỉ là dùng tài liệu bình thường chế thành, thoạt nhìn đều rất rắn chắc, hẳn là có thể thừa nhận được nguyên khí của võ giả cấp thấp.
“Ngươi còn chưa chọn được? Sao lại kén chọn như cô nương vậy.”
Lê Hoành cầm lấy một đôi đoản kích chỉ hướng Lê Thiên Duyên kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói.
Cuối cùng Lê Thiên Duyên ở trên giá vũ khí tùy tiện chọn đại một cây trường côn.
“Ta chọn nó.”
“Hừ, cứ khoái làm ra vẻ, thi đấu cũng không phải chỉ biết chơi côn là được.”
Lê Hoành nhìn cây côn trong tay Lê Thiên Duyên cười nhạo một tiếng, sau đó như là sợ Lê Thiên Duyên sẽ đổi ý, liền cầm trong tay song kích tấn công trước.
Cơ hội hắn đã cho, là Lê Thiên Duyên không biết tranh thủ lại chọn một cái vũ khí vô dụng.
Những người khác cũng cảm thấy Lê Thiên Duyên quá ngốc, chọn gì không chọn lại chọn một cây côn, người ta thường nói thực lực không đủ lấy vũ khí bù vào, ít nhất cũng có thể tự bảo vệ bản thân.
Thấy Lê Hoành đã lại gần, Lê Thiên Duyên lập tức cầm lấy trường côn tấn công vào song kích trên tay Lê Hoành, sau đó liền thấy song kích của Lê Hoành đã treo lủng lẳng trên trường côn, Lê Thiên Duyên cười cười nhìn Lê Hoành.
Mới chiêu đầu tiên đã bị Lê Thiên Duyên đoạt mất binh khí, sắc mặt của Lê Hoành đều đen lại.
“Trả lại song kích cho ta.”
Lê Thiên Duyên thoả mãn mong muốn của hắn, nhẹ nhàng chuyển động trường côn, lập tức một đôi song kích liền thoát khỏi trường côn bay vụt về phía Lê Hoành. Lê Hoành bị mất vũ khí nhìn thấy vậy sợ tới mức ôm đầu né tránh, làm cho một đám võ đồ đang xem thi đấu nhìn thấy bộ dáng chật vật này của Lê Hoành nhịn không được đều cười ha hả lên.
Hiệp thứ nhất Lê Hoành thua rất khó coi, sau đó lại nhặt lên song kích, biểu tình trên mặt cũng thận trọng hơn vừa rồi mấy lần.
Lúc này những người ở đây cũng không dám khinh thường Lê Thiên Duyên như lúc đầu, đều nghiêm túc quan sát trận đấu này.
“Ta thấy Lê Thiên Duyên không giống người thường, thực lực ít nhất cũng là võ giả Hậu Thiên tầng hai.”
“Từ trước đến giờ ta từng nghe nói qua Lê Thiên Duyên có tập võ, chẳng lẽ trước kia là hắn cố ý che giấu.”
“Nhìn tiếp đi, ta cảm thấy Lê Thiên Duyên nhất định sẽ thắng.”
Mọi người mới bàn tán có mấy câu, hai người trong sân đã bắt đầu vòng tỷ thí tiếp theo. Lúc này vẫn là Lê Hoành ra tay trước, bất quá có kinh nghiệm của lần giáo huấn trước, Lê Hoành nắm chặt trong tay song kích, ra chiêu thức tấn công cũng cản thận hơn rất nhiều.
Lê Thiên Duyên dùng trường côn cùng Lê Hoành so mấy chiêu, đại khái cũng biết được thực lực của đối phương, lập tức quét ngang trường côn đánh vào song kích trong tay Lê Hoành, kế tiếp liền nhìn thấy song kích của Lê Hoành lại lần nữa bay đi ra ngoài.
“Ngươi là võ giả?”
Lê Hoành khϊếp sợ nhìn Lê Thiên Duyên, đến lúc này nếu hắn còn nhìn không ra Lê Thiên Duyên đang che giấu thực lực mới đúng là ngu xuẩn, nhưng sao hắn lại không cảm nhận được một tia nguyên khí nào ở trên người của Lê Thiên Duyên.
Lê Thiên Duyên cũng không để đối phương có cơ hội phản ứng, bất ngờ đánh ra một côn đem đối thủ đánh ngã, kế tiếp chính là ra sức đánh chó rơi xuống nước.
Mọi người nhìn thấy Lê Hoành bị đánh thê thảm trong lòng đều sợ hãi, may mắn vừa rồi chính mình không có tùy tiện đi lên kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nếu không lúc này người bị đánh chính là bọn họ.
“Dừng tay.”
Trong lúc Lê Hoành sắp không kiên trì được nữa muốn đầu hàng, trong sân luyện võ lại đột nhiên vang lên một giọng nói ôn hoà.
Mọi người đều cùng lúc nhìn về phía người đang nói chuyện, mới phát hiện ra là đại thiếu gia của Lê phủ - Lê Thiên Châu, ngay lập tức ôm quyền hành lễ, “Gặp qua đại thiếu gia.”
Lê Thiên Châu là Lê phủ đích trưởng tử, tuy rằng không được may mắn như Lê Thiên Thừa được nhận vào tiên tông, nhưng năm nay chỉ mới mười chín tuổi cũng đã là Hậu thiên tầng bảy, cũng là người xuất sắc trong một đám thế gia công tử ở Tấn Thành. Chỉ sợ vài năm nữa là có thể bước vào Tiên Thiên, tất cả võ đồ ở đây đều nhìn Lê Thiên Châu với ánh mắt vô cùng sùng kính.
“Nơi này đang xảy ra chuyện gì?”
Lê Thiên Châu liếc mắt một cái liền nhận ra Lê Thiên Duyên, chỉ là trong lòng có chút không tin tưởng với những gì mình nhìn thấy.
“Thưa đại thiếu gia, vừa rồi Lê Hoành đưa ra đề nghị muốn cùng Lê Thiên Duyên thi đấu, đánh đến khi nào đối thủ quỳ xuống đất xin tha mới có thể xác định thắng thua.”
Đoạn Ngạc cùng Lê Hoành từ trước đến giờ không hợp nhau, lúc này liền đứng ra giải thích.
Ở sân luyện võ, võ giả khiêu chiến nhau là chuyện rất bình thường, Lê Hoành lại là người chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước, hiện tại bị thua thê thảm như vậy cũng là do hắn tự tìm, đại thiếu gia sao có thể vì một người như Lê Hoành phá hỏng quy tắc thi đấu của sân luyện võ.
Quả nhiên Lê Thiên Châu vừa nghe xong liền nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn về phía Lê Hoành rất thất vọng, hắn cũng không cảm thấy Lê Hoành đề nghị khiêu chiến có gì không đúng, chỉ là cảm thấy hắn quá vô dụng, thế nhưng đánh không lại Lê Thiên Duyên.
“Đại thiếu gia.”
Lê Hoành nhìn thấy Lê Thiên Châu xuất hiện, giống như đang nhìn thấy chỗ dựa gọi một tiếng.
“Như thế nào? Muốn lật lộng sao?”
Lê Thiên Duyên dùng trường côn gõ vào Lê Hoành đang quỳ trên mặt đất, đối Lê Thiên Châu cười nói:
“Ta biết đại ca là người dễ mềm lòng, cho nên hiện tại ngươi muốn ta bỏ qua cho hắn không cần quỳ xuống đất xin tha sao.”
Lê Thiên Duyên đang chờ Lê Thiên Châu mở miệng, trong những đứa con do Hồng thị sinh ra, hắn là người có tính cách giống nàng nhất. Thích ra vẻ đạo mạo lại còn thích giả làm người tốt bụng, lúc trước nguyên chủ chính là bị hắn lừa mới chạy đi tìm Hồng thị nhờ nàng cầu hôn dùm, chỉ sợ tất cả mọi chuyện đều là do hai mẹ con này dàn dựng lên.
Ai ngờ Lê Thiên Châu lại nghiêm túc nói: “Tuy rằng Lê Hoành là đường đệ, nhưng đã đánh cuộc thì phải chấp nhận.”
Nghe được lời này của Lê Thiên Châu, sắc mặt của Lê Hoành liền xanh mét, cảm thấy hối hận vì hành động vừa rồi của mình, một chút chỗ tốt cũng chưa lấy được, hiện tại còn ở trước mặt đại thiếu gia mất hết mặt mũi.
Lê Thiên Châu cũng không thèm nhìn Lê Hoành, ngược lại đem ánh mắt dừng lại trên người Lê Thiên Duyên.