Tạ Ngạn Phỉ đứng trước cửa, đầu tiên y sửa lại vạt áo, sau đó thẳng lưng khẽ ho một tiếng, gật gật đầu với Húc Nhất.
Húc Nhất tiến lên gõ cửa, vừa buông tay xuống, cửa cũng được mở ra theo, xuất hiện một thanh niên hai mươi tuổi, người nọ rủ mắt, mặt không mang biểu cảm gì, lui qua một bên, chìa tay ra: "Húc Vương, mời."
Tạ Ngạn Phỉ gật đầu với gã, dậm chân bước vào, Húc Nhất cũng muốn theo vào nhưng bị thanh niên ngăn lại: "Xin vị này chờ ở bên ngoài nhé, thế tử thích yên tĩnh."
Tạ Ngạn Phỉ nghe vậy bèn quay đầy khoát tay với Húc Nhất: "Húc Nhất à, ngươi sang sát vách tự mình ăn bánh uống trà trước nhé, sau đó thanh toán rồi về trước nhé." Đợi lát nữa, y phải nghĩ cách nhờ Bùi thế tử giúp đỡ, mặc dù Húc Nhất là người bảo vệ thân cận, nhưng vì chất độc không giái thích được trong người mình, y chẳng còn tin tưởng người bên cạnh nữa.
Dựa vào sách, điều duy nhất có thể chắc chắn chính là Bùi thế tử bây giờ vẫn là một người tốt.
Y với Bùi thế tử không có xung đột lợi ích, Bùi thế tử cũng sẽ không hại y, trái lại hắn đáng tin hơn Húc Nhất một chút.
Húc Nhất không hề nói gì nữa, nghe lời đứng ở cửa.
Sau khi Tạ Ngạn Phỉ đi vào, người thanh niên kia cũng không hề theo vào, mà lại đứng canh ở cửa. Trong lúc nhất thời, trong sương phòng chỉ còn lại hai người Tạ Ngạn Phỉ và Bùi thế tử.
Y nhìn về phía trước, liền thấy Bùi thế tử nghe được động tĩnh quay đầu nhìn về phía này, gương mặt y vô cùng tuấn tú, hàng mày đen nhánh như điểm mực, trên môi giương cao nụ cười, mang đến cho người ta một cảm giác ấm áp như gió xuân, chỉ thôi đã cảm thấy tâm trạng tốt hơn không ít.
Chỉ tiếc, một người hoàn mỹ như thế mà cuối cùng lại hắc hoá.
Tạ Ngạn Phỉ đi qua, cười với Bùi Hoằng: "Thế tử, mạo muội quấy rầy, không làm phiền ngươi uống trà chứ?"
Bùi Hoằng lắc đầu: "Một mình cũng rất nhàm chán, có thể gặp được Vương gia cũng là một loại duyên phận. Mắt ta không được tốt, không tiếp đãi Vương gia được, Vương gia cứ tuỳ tiện nhé."
"Không ngại, ta chỉ đến tìm ngươi để nói lời cảm tạ mà thôi." Tạ Ngạn Phỉ cũng không khách sáo, y ngồi xuống đối diện Bùi Hoằng, giữa hai người cách một cái bàn con, bên trên được đặt nước trà và mấy món bánh ngọt trang nhã. Trên đấy còn đặt một cái bàn cờ, hộp cờ đen trắng được đặt ở phía Bùi thế tử bên kia, hiển nhiên là hắn đang tự mình đánh cờ. Vừa rồi, trước khi y đến, chắc chắn là Bùi Hoằng đang đánh cờ, tuỳ tùng kia nói, Bùi Hoằng tự mình nghe.
Tạ Ngạn Phỉ không hề tự xưng bản Vương, càng giống cuộc nói chuyện giữa những người bình thường với nhau hơn, cộng thêm trong giọng nói không hề có thay đổi khác thường sau khi nghe rằng mắt hắn không được tốt, điều đó khiến Bùi Hoằng rất dễ chịu.
Bùi Hoằng nghĩ, có lẽ chính là như vậy, cộng thêm trước đó nghĩ thông rằng đối phương đang cứu Tam cô nương, hắn mới có thể phá lệ ra mặt giúp đỡ.
Bây giờ xem ra hắn đã làm đúng rồi: "Chỉ là một việc nhỏ, tiện tay mà thôi."
Tạ Ngạn Phỉ nhếch miệng cười: "Đây cũng không phải là việc nhỏ, thế tử ngươi đã giúp ta một ân lớn đó."
Bùi Hoằng cười cười: "Một phế nhân mắt mù như ta, không gây thêm phiền phức cho người ta là tốt rồi."
Tạ Ngạn Phỉ thấy mặc dù hắn nói như vậy, nhưng đáy mắt lại chẳng có cảm xúc gì khác biệt, biết được đây là thói quen của hắn, nhưng không hiểu sao trong lòng y lại dâng lên một nỗi phức tạp, người tốt biết bao nhiêu chứ, đáng tiếc sau này vẫn cứ bị ép thành dạng không thể không cầm đao đến bảo vệ thứ mình muốn kia.