Ban đầu, Tạ Ngạn Phỉ muốn lợi dụng Bùi thế tử xem có thể đi đến hẻm Hồ Đồng một chuyến hay không, nhưng người ta đến để tưởng niệm huynh trưởng, y làm vậy quá thất đức rồi.
Nhưng quả thật, Tạ Ngạn Phỉ không còn cách nào khác, Ngụy di nương sẽ ở lại Hình bộ nhiều nhất là hai ngày, hai ngày này, y phải suy tính đối phó Vu Dung Lang, nếu không thất bại sẽ trong gang tấc.
Cuối cùng y vẫn khẽ cắn môi, không muốn bỏ qua cơ hội này, Vu Dung Lang gieo hoạ cho các cô gái nhà lành, y trừng trị Vu Dung Lang, cũng coi như làm một chuyện công đứa, đến lúc đó nếu đánh không lại, y sẽ ghi tạc công lao này lên người huynh trưởng đã chết của Bùi thế tử, cũng có thể tích đức để kiếp sau được đầu thai vào một gia đình tốt.
Mặc dù, Tạ Ngạn Phỉ đã an ủi bản thân một phen, nhưng y vẫn xoắn xuýt. Cuối cùng, y khẽ cắn môi, bảo Húc Nhất đến hỏi thăm thử, nếu như Bùi thế tử đồng ý gặp y, y sẽ coi như hắn đồng ý, là do Đại công tử trong cõi u minh sắp xếp; nếu tâm trạng của Bùi thế tử không tốt, không nguyện muốn gặp y, vậy y sẽ nghĩ cách khác.
Tạ Ngạn Phỉ nghĩ thông suốt, khẽ ho một tiếng: "Húc Nhất à."
Húc Nhất đứng ở đó nghe được một tiếng này, không hiểu sao trong lòng hơi hồi hộp một chút: "Vương gia?"
Tạ Ngạn Phỉ: "Ngươi sang sát vách hỏi một chút, bản Vương vẫn còn chưa cảm tạ hôm qua hắn đã giúp bản Vương một tay, vừa vặn gặp được, bản Vương muốn đích thân nói một tiếng cảm tạ, không biết Bùi thế tử có tiện hay không?"
Khoé miệng Húc Nhất giật một cái, nhưng vẫn thành thật đồng ý, nhanh chóng ra ngoài hỏi.
Phòng bảo quả thật được cách âm rất tốt, Tạ Ngạn Phỉ ở đây hoàn toàn không nghe thấy một tiếng động nào cả, chỉ có thể ở vòng tới vòng lui chờ đợi ở bên trong.
Đổi lại, phía phòng bao "Trúc", từ khi Tạ Ngạn Phỉ theo chưởng quầy đến phòng sách vách, Bùi Hoằng đã chú ý, hắn là người tập võ, thính lực vốn tốt hơn người bình thường, cho nên hắn đã nghe hết đoạn đối thoại giữa Tạ Ngạn Phỉ với chưởng quỹ.
Hắn cũng nghe ra được, giọng nói của Tạ Ngạn Phỉ tung tăng như chim sẻ sau khi nghe thấy tên mình, nhưng sau đó nghe thấy lý do của chưởng quỹ, lại bảo gã lui xuống.
Bùi Hoằng hiểu rõ đường đi trong lòng Tạ Ngạn Phỉ, ban đầu khi y nghe thấy là mình, hiển nhiên là muốn ôn chuyện. Sau nghe mình đến để hoài niệm về ca ca, bèn không có ý đến quấy rầy nữa. Thế này khiến đáy lòng Bùi Hoằng thấy kinh ngạc, đều nói Ngũ Hoàng tử là người thô kệch, trái lại tâm tư rất tinh tế.
Chỉ là sát vách trầm mặc đi, hơn hồi lâu mới nghe được một câu dặn dò kia của Tạ Ngạn Phỉ. Rõ ràng, hắn nên cảm thấy khó chịu vì bị quấy rầy, nhưng không khỏi tưởng tượng đến Ngũ Hoàng tử nội tâm xoắn xuýt, muốn ôn chuyện nhưng lại sợ quấy rầy.
Kết quả, xoắn xuýt cả hồi lâu, y vẫn cắn ra quyết định đến hỏi.
Khóe miệng của hắn cong lên, tâm trạng cũng không tồi.
Ảnh Thị phía sau hắn trông thấy một màn này xém chút đã trợn mắt ngoác mồm, thế tử gia rất khoan dung với Ngũ Hoàng tử này nha. Hôm qua đã hiếm khi giúp đỡ một phen, hôm nay nghe thấy Ngũ Hoàng tử này lấy cớ như thế mà không tức giận, trái lại còn cười?
Không bình thường, quá bất thường rồi.
Ảnh Thị không dám hỏi nhiều, hôm nay chỉ có mình gã đi theo, tâm tư của tông chủ hay thay đổi kỳ lạ, hắn không thích bị người bên ngoài lắm miệng đoán nhất.
Không bao lâu, cửa phòng bao vang lên tiếng gõ, quả nhiên Ảnh Thị trông thấy tông chủ của mình nhấc tay, bảo gã đi mở cửa, kèm thêm một động tác tay mang ý đồng ý.
Húc Nhất đến đây hỏi thăm, không ngờ rằng tuỳ tùng của Bùi thế tử lại trực tiếp đồng ý, hắn ta trở về bẩm báo, đợi đi đến cửa mới nhớ, người hầu này chưa từng hỏi ý của Bùi thế tử? Hay là Bùi thế tử đã đồng ý ở phía hắn ta không nhìn thấy?
Húc Nhất lắc đầu nghĩ không ra, dứt khoát không nghĩ nữa, trở về bẩm báo cho Tạ Ngạn Phỉ.
Sau khi Tạ Ngạn Phỉ khi nghe xong, y trầm mặc, nghiêm túc gật đầu về một hướng, còn bái một cái nữa. Xem ra... Đây chính là vận mệnh, đợi y chơi chết Vu Dung Lang rồi, sẽ tính phần công đức này lên người của Bùi Đại công tử.
Trong lòng không có áp lực, Tạ Ngạn Phỉ mừng khấp khởi đi đến sát vách.