Sau Khi Xuyên Thành Nam Nhân Xấu Xí Tôi Bị Bạo Quân Quấn Thân

Chương 57

Biểu cảm của Tạ Ngạn Phỉ thản nhiên, trực tiếp đi lên lầu hai, Húc Nhất ở sau lưng dặn dò: "Một phòng bao, gia nhà ta muốn thanh tĩnh một chút."

Con mắt chưỡng quỷ sáng lên: "Mời Vương gia sang bên này, nếu nói thanh tĩnh, vậy lầu ba càng thanh tĩnh hơn, tầm nhìn cũng tốt, vừa vặn bây giờ bốn phòng bao Mai Lan Trúc Cúc chỉ có "Mai" còn trống, tiểu nhân đưa Vương gia đến đó nhé!"

Tuy rằng Chi Vân Trai này của họ nổi tiếng, nhưng cách xa Hoàng cung, mấy quý nhân và Vương gia kia đều đến mua, nhưng sẽ không đích thân tới, cho nên hiếm khi gặp được một vị Vương gia, đương nhiên phải càng để tâm và nhiệt tình hơn rồi.

Tạ Ngạn Phỉ gật đầu với Húc Nhất, chưởng quỹ lập tức đưa họ lên lầu ba.

Tạ Ngạn Phỉ vừa đi vừa nhìn, lầu ba này có bốn phòng bao, bốn phòng đối diện nhau, chưởng quỹ dẫn bọn họ đến phòng "Mai", đối diện là "Lan", cạnh bên là "Trúc".

Cửa ra vào hai phòng "Lan", "Cúc" phía đối diện có không ít tuỳ tùng trông coi, trái lại phòng "Trúc" cạnh họ rất thanh tĩnh, không có một ai.

Tạ Ngạn Phỉ tò mò nhíu mày, theo lý, dựa vào thái độ của chưỡng quỷ, chắc lầu ba được chuẩn bị riêng cho những người như họ đây, người đến không phú cũng quý. Nhưng chẳng có gã sai vặt hay tuỳ tùng trông coi, vậy chính là đơn độc đến một mình à?

Thế cũng kỳ quái thật, những công tử ca này sợ chết lắm, nhất là những người có thân phận, chẳng lẽ không sợ đi một mình sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn sao?

Tạ Ngạn Phỉ bước vào phòng bao rồi mới thuận miệng hỏi một câu: "Phòng bao bên cạnh của ai thế? Sao chẳng có ai trông coi vậy? Đến một mình?"

Nếu như người khác hỏi, có lẽ chưởng quỹ sẽ không nói, nhưng hiếm lắm Húc Vương mới đến, gã có lòng muốn nịnh nọt Húc Vương, nhớ lại thân phận của người ở bên cạnh, hoàn toàn chẳng tính là gì, gã bèn hạ giọng: "Vương gia, sát vách chính là Bùi thế tử của Trấn Quốc Công phủ, cũng không phải một mình, có đưa theo một người hầu, hầu ở bên trong, dù sao... Mắt của thế tử gia cũng không tiện lắm. Mỗi tháng, thế tử đều đến đây một chuyến, "phòng Trúc" này được hắn dùng rất nhiều năm rồi."

"Hả?" Lúc đầu, Tạ Ngạn Phỉ chỉ thuận miệng hiếu kỳ, đợi đến khi nghe đến người đó, đáy mắt y sáng ngời, Bùi thế tử?

Quả thực trùng hợp, y nghĩ đợi sau khi làm sáng tỏ chuyện này, sẽ đến ôm đùi trùm phản diện tương lai là Bùi thế tử đây, không ngờ cơ hội lại chạy đến trước mặt mình.

Gần như ngay lập tức, trong đầu y hiện lên đủ lợi ích cho thế cục trước mắt đây, y muốn đến hẻm Hồ Đồng tra vài thức, lại không thể quang minh chính đại, phải cần một lý do. Y muốn đến đây tìm một phen, hôm nay Bùi thế tử cũng ở đây, đột nhiên y nảy ra được một cớ.

Mặc dù, Bùi thế tử là trùm phản diện sau này mang lòng dạ ác độc, nhưng hôm nay hắn vẫn là một người tốt, tâm địa lương thiện, sau này mới hắc hoá, chỉ là vì xảy ra một chút chuyện, tạm thời nó vẫn còn chưa xảy ra. Vì vậy, nếu hôm nay y có quan hệ tốt với Bùi thế tử, cũng không cần lo lắng mình bị tính kế nữa.

Tạ Ngạn Phỉ đến gần, hạ giọng: "Nơi này cách xa Trấn Quốc Công phủ như vậy, sao Bùi thế tử lại bao nơi này chứ?"

Chưởng quỹ nghĩ bốn phòng bao này của họ được cách âm rất tốt, cũng không lo lắng, nhỏ giọng hồi bẩm: "Huynh trưởng đã chết của Bùi thế tử thích bánh ngọt của tiệm bọn ta, thỉnh thoảng sẽ tới đây, mấy năm trước, sau khi Đại công tử không còn nữa, trước khi mắt của Bùi thế tử chưa gặp chuyện từng đến bao nơi này, mỗi tháng đều sẽ đến đây, tiểu nhân nghĩ Bùi thế tử trọng tình, đến để hoài niệm về huynh trưởng."

Tạ Ngạn Phỉ khẽ giật mình, không ngờ lại như thế này. Suy nghĩ trước đó của y đều bị hai chữ "đã chết" này làm cho rối loạn, y phất phất tay: "Ngươi lui xuống trước đi, đợi chút nữa Húc Nhất sẽ nói cho ngươi biết cần chuẩn bị món gì."

Chưởng quỹ cũng không dám tiếp tục nhiều lời, nhanh chóng rời đi.

Tạ Ngạn Phỉ ngồi xuống, tự mình rót một tách trà để uống, Húc Nhất ở sau lưng thu hồi lại động tác đưa tay muốn giúp đỡ, đứng đó chờ dặn dò.