Tạ Ngạn Phỉ cố ý chuyển di sự chú ý của Bùi Hoằng: "Vậy không nói đến chuyện này nữa, thế tử ngươi đang đánh cờ sao? Tự mình chơi không có gì thú vị cả, ta chơi với ngươi nhé."
Bùi Hoằng nghe vậy khẽ giật mình, quả thật hắn chưa từng nghe nói Ngũ Hoàng tử biết đánh cờ, hắn mắt mù tai thính, đánh giá về Ngũ Hoàng tử mà hắn được nghe nhiều nhất chính là xấu, ngu xuẩn, dốt nát.
Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, khoé miệng vẫn uốn cong như cũ, ôn hoà như nước: "Được."
Tạ Ngạn Phỉ cũng không hề xem mình là người ngoài: "Vậy cứ đánh tiếp ván này là được rồi, ta cũng không khách sáo với thế tử nữa, kỳ nghệ của ta bình thường, ta chọn màu trắng trước nhé." Trước khi y xuyên đến đây, gia đình y là thầy thuốc thế gia, mấy ông cụ trong nhà thích nhất mấy thứ này. Khi còn bé, y đã đi theo ông nội lớn lên, mặc dù không thích những thứ này, nhưng mưa dầm thấm đất nên vẫn biết chơi.
Đương nhiên, Bùi Hoằng không ngại, hắn cảm thấy ở chung với Tạ Ngạn Phỉ rất dễ chịu, nhất là giọng nói trong sáng vui vẻ đầy sức sống của đối phương, sẽ không thật sự đối đãi với hắn như một kẻ mù loà.
Hắn thường thấy người ngoài dè dặt hoặc nói lý ra là vô lễ khinh thường, ba năm qua, hắn đá quen với vô số chuyện, duy chỉ Ngũ Hoàng tử này mang đến cho hắn một cảm giác rất đặc biệt.
Rõ ràng, bản thân đối phương cũng bị người khác chửi bới vũ nhục, nhưng dường như y hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng, Tạ Ngạn Phỉ thế này khiến hắn hiếu kì, càng nhịn không được muốn tiếp tục tìm hiểu, vạch hết tất cả chuyện của y, để xem đối phương có thật sự như thế hay chỉ là nguỵ trang như hắn đây.
Bùi Hoằng cầm quân cờ đen, hai người tiếp tục đánh ván cờ này.
Tạ Ngạn Phỉ đánh một lúc, chủ động nhắc nhở vị trí cho hắn đánh, Bùi Hoằng đã có thể tự mình đánh, hẳn là đã ghi tạc vị trí cùng và nơi con cờ mới được đánh xuống, y nhắc nhở cho đối phương thế này khiến Bùi thế tử đánh cờ ra sẽ không luống cuống, cũng sẽ không khó xử.
Sự thân mật của Tạ Ngạn Phỉ khiến cảm nhận của Bùi Hoằng về y càng tốt hơn, rõ ràng là hai người chỉ mới gặp nhau vài lần, trí nhớ lúc trước rất mơ hồ, dù trước khi mắt mù cũng chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy từ xa, chưa từng gặp chính mặt, hôm qua là lần đầu tiên tiếp xúc chân chính, đến nay chẳng qua cũng chỉ gặp mặt lần thứ hai.
Y mang đến cho Bùi Hoằng cảm giác tự tại dễ chịu giống như là hai người bạn tốt đã ở chung hồi lâu.
Đợi đánh xong 2 bàn cờ, Tạ Ngạn Phỉ không thể ồn ào được nữa, y thua cả hai bàn, rõ ràng ván đầu tiên y đã chọn quân trắng có cơ hội thắng cao hơn, ánh mắt tối đen nhìn Tạ Ngạn Phỉ: "Thế tử à, kỳ nghệ của ngươi thật tốt, ta đây bái phục!"
Bùi Hoằng cười: "Vương gia khiêm tốn rồi, bình thường khi rảnh rỗi ta đều thường nghiên cứu về nó, thắng cũng không có gì vẻ vang."
Tạ Ngạn Phỉ không dám nhắc rằng y mới chính là người thắng mà không vẻ vang gì, tốt xấu gì y còn có thể nhìn thấy còn Bùi thế tử thì không. Y nói sang chuyện khác: "Ta thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa nhé?"
Bùi Hoằng không có ý kiến, hai người cùng nhau ăn trưa.
Trong lòng Tạ Ngạn Phỉ có giấu tâm tư, trong bữa chỉ chăm chú ăn không nói gì, đợi đến lúc chuẩn bị rời đi mới do dự rằng nên mở miệng hay không. Lúc đến, lòng y tràn đầy tự tin, nhưng thật sự đến bên miệng rồi lại thấy có phải mình quá đáng rồi không, tìm một người có thị lực không tốt giúp đỡ, đó không phải giày vò người ta sao.