Đằng Duệ nắm tay Tiêu Ngữ Yên quay lại bãi biển lúc đầu, khung cảnh ở đây vẫn sôi động ồn ào. Du khách vẫn đang tận hưởng niềm vui, họ nhảy múa với các cô gái mặc váy cỏ, khung cảnh vui vẻ và yên bình.
Một lúc sau, Tiểu Ngũ lái xe chạy tới, Đằng Duệ kéo Tiêu Ngữ Yên lên xe, xe dừng lại trước một biệt thự nhỏ gần biển, Tiểu Ngũ đưa hai người lên lầu.
“Đồ chơi đâu?” Mắt Đằng Duệ sắc bén, mặt lạnh lùng.
“Đã chuẩn bị xong rồi, tôi sẽ đưa cho anh ngay.” Tiểu Ngũ trả lời rồi bước ra khỏi phòng. Tiêu Ngữ Yên nhìn Đằng Duệ rồi từ từ ngồi xuống sofa. Đằng Duệ thấy sự bất an của cô, anh nháy mắt gian manh. Má cô nóng bừng, quay mặt đi giả vờ không biết không để ý đến anh.
Rất nhanh sau đó Tiểu Ngũ mang một cái hộp sắt đến đặt trên bàn: “Đại ca, anh chọn một cái đi.”
Đằng Duệ quay đầu nhìn cô đang tròn mắt nhìn chằm chằm vào chiếc hộp, ánh mắt vừa hoảng sợ, ngạc nhiên vừa nghi ngờ, khóe miệng Đằng Duệ mỉm cười, anh quay đầu “soạt” một tiếng mở cái hộp ra, ánh mắt sáng lấp lánh.
Anh chậm rãi đưa tay vào lấy một khẩu súng sáng loáng, xem xét rồi thực hiện một vài động tác, sau đó anh lại cho tay vào hộp lấy ra hai túi đồ, nói với Tiểu Ngũ: “Đúng là chúng nó rồi.”
Sau đó Đằng Duệ cầm sung bước tới bên cạnh cô gái đang ngồi trên sofa, anh hơi khom lưng cầm súng đưa ra trước mặt cô, hỏi mờ ám: “Ngữ Yên, đây là thứ anh cần chuẩn bị, em có đoán đúng không?”
Khuôn mặt đỏ bừng của cô trở nên trắng bệch, nhìn nụ cười gian tà trước mặt, rất muốn tát cho anh một cái nhưng thấy Tiểu Ngũ đang nhìn về phía mình, cô chỉ có thể nhịn xuống, miễn cưỡng cười nói: “Em cũng đoán là thứ này!”
Đằng Duệ không nhịn được cười thành tiếng, Tiểu Ngũ bối rối nhìn hai người trước mặt...
Khó khăn lắm Đằng Duệ mới nhịn cười được, bỏ súng xuống, ngồi lên sofa đối diện Tiêu Ngữ Yên, hơi nghiêng người về phía trước, nhìn cô rõ ràng đang tức giận nhưng lại giả vờ cười, nghiêm túc nói: “Tiêu Ngữ Yên, anh phải ra ngoài một chuyến, lát nữa anh sẽ về, em ngủ trước đi... Tiểu Ngũ ở bên cạnh em, có chuyện gì cứ gọi cậu ấy!”
Nụ cười miễn cưỡng của cô gái đối diện chợt cứng đờ, ánh mắt hoảng sợ, lắp bắp: “Anh... anh đi đâu? Em cũng đi...”
Anh khẽ cười: “Anh chỉ đến khách sạn mang hành lý qua đây thôi... Em ngủ trước đi!” Anh vừa nói vừa cầm súng đứng lên, khí thế lạnh lùng và ngang tàn lại toát ra ngoài.
Cô cũng đứng lên khỏi ghế sofa, không rảnh quan tâm đến Tiểu Ngũ bên cạnh, nắm lấy tay anh, phản đối kịch liệt: “Không được! Anh không được đi, muốn đi thì phải mang em đi cùng.”
Đằng Duệ xoay người, ôm eo thì thầm vào tai cô: “Yên tâm, anh đi một chút là về và sẽ mang cả thứ em cần nữa.”
Mặt cô lại đỏ bừng lên, Đằng Duệ này cứ trêu cô mãi, cô cắn môi thả cánh tay anh ra.
Đằng Duệ quay lại vẫy tay với Tiểu Ngũ, cả hai người cùng bước ra khỏi phòng. Một lúc sau dưới lầu có tiếng xe khởi động rồi phóng ra khỏi biệt thự... Tiêu Ngữ Yên ngẩn người đứng đấy lắng nghe...
Tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Tiêu Ngữ Yên đang đứng ngẩn ngơ tỉnh táo lại, vội vàng chạy ra mở cửa, Tiểu Ngũ đứng ngoài cửa: “Chị dâu, em ở ngay bên cạnh chị, có chuyện gì thì cứ gọi em.” Anh ta cười lịch sự.
“Tiểu Ngũ, Đằng Duệ đi làm gì vậy?” Gương mặt của cô gái trong phòng chất chứa đầy những nỗi lo.
“Chị yên tâm, đại ca chỉ muốn đi tìm hiểu cặn kẽ xem ai là người đang âm mưu chống lại mình, sau đó bắt bọn chúng lại.” Tiểu Ngũ nói bâng quó.
“Anh ấy đi một mình có ổn không?” Cô cắn môi, ánh mắt trở nên u ám.
“Ừm... Với bản lĩnh của đại ca thì sẽ không có chuyện gì đâu... Có điều, nếu chị ở một mình không sao thì em sẽ đi giúp anh ấy một chút...” Tiểu Ngũ biết Đằng Duệ lo lắng cho cô nên đã yêu cầu anh ấy ở lại.
Tiêu Ngữ Yên nghe xong, vội vàng gật đầu: “Tôi không sao, anh yên tâm, Tiểu Ngũ, anh đi giúp anh ấy đi.”
Tiểu Ngũ gật đầu nói: “Được, vậy chị đợi em một chút.”
Một lúc sau, Tiểu Ngũ cầm một khẩu súng lục nhỏ đưa cho Tiêu Ngữ Yên: “Chị giữ khẩu súng này để phòng thân, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì chị cứ bắn... Đây, em dạy chị cách sử dụng nó...”
Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Tiểu Ngũ vội vàng ra ngoài.
Buổi tối ở đây rất yên tĩnh nhưng lòng cô lại chẳng tĩnh lặng chút nào. Cô lo lắng bất an đi đi lại lại trong phòng, nhíu chặt mày, mắt lo âu. Cô liên tục cầm điện thoại lên rồi lại đặt điện thoại xuống, nghe ngóng xem ngoài cửa có tiếng bước chân không, chờ đợi cánh cửa mở ra rồi khuôn mặt quen thuộc sẽ xuất hiện...
Nhưng cô không thể gọi điện thoại, cô sợ sẽ làm phiền anh, sẽ làm anh phân tâm, thậm chí là sẽ làm hại đến anh nhưng bên ngoài không có bước chân nào, cánh cửa cũng chưa hề được mở ra, cô chán nản ngã người trên ghế sofa...
Cứ như vậy đến khoảng hai giờ đêm, cuối cùng cô cũng nghe thấy tiếng bước chân ở, cô đứng phắt dậy. Sau đó nhìn thấy cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, trái tim cô như vọt lên đến cuống họng.
“Đằng Duệ!” Mắt cô sáng lên, kích động, nhanh chóng chạy về phía Đằng Duệ đang đứng ở cửa, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, vùi đầu vào lòng anh, giữ nguyên tư thế thật lâu.
Đôi mắt sắc bén của Đằng Duệ chợt dịu lại, khóe môi hơi cong lên, đặt hành lý trong tay xuống, vòng tay qua eo cô, hôn lên mái tóc đen mượt, giọng dịu dàng: “Sao em vẫn chưa ngủ?”
“Đợi anh!” Giọng cô hơi nghẹn ngào.
“Ừm... anh đi tắm trước...” Ánh mắt dịu dàng của anh như có làn sóng đang dâng trào, nụ cười càng tươi hơn.
Đằng Duệ tắm rửa xong đi ra, Tiêu Ngữ Yên vẫn còn đứng ngẩn người, thấy anh đi ra, cô mới hoàn hồn trở lại. Anh khẽ cười đi đến chỗ cô rồi vòng tay ôm eo cô, bồng cô lên giường, giọng nói trầm thấp quyến rũ: “Đêm nay chúng ta phải ngủ trên một chiếc giường...”
Đêm nay Tiêu Ngữ Yên không phản kháng, cô ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh, nhẹ nhàng vòng qua ôm hông anh để anh bế cô đi.
Anh cũng cảm nhận được sự ngoan ngoãn của cô gái trong vòng tay mình, anh đặt cô lên giường thật nhẹ nhàng rồi nằm xuống bên cạnh cô. Cô gối lên cánh tay anh, lặng lẽ nép vào l*иg ngực ấm áp của anh, nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của anh, cảm nhận hơi thở anh lướt qua mái tóc của cô, im lặng thật lâu.
Cơ thể Đằng Duệ khẽ nhúc nhích, sau đó anh khẽ hôn lên tóc cô, giọng nói trầm thấp vang lên: “Ngữ Yên...”
“Dạ.” Cô cũng trả lời rất dịu dàng
“Sao em vẫn chưa ngủ?” Đôi mắt đen của Đằng Duệ lóe lên, “Đang nghĩ gì thế?”
Cô mở mắt ra, không vùi vào ngực anh nữa, ngón tay mảnh mai lướt nhẹ qua sống lưng anh, cô ngẩng đầu lên đối diện với anh mắt mềm mại của anh.
“Đằng Duệ, nói cho em biết rốt cuộc anh đã làm gì vậy?”
Trong phút chốc, Đằng Duệ im lặng không lên tiếng, lặng lẽ nhìn cô gái trong vòng tay mình như đang suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt anh sâu thẳm. Họ là một bộ đội đặc chủng, danh tính của các thành viên trong đội đều phải bảo mật, đây là kỷ luật. Chưa kể đến việc anh là đội trưởng, nếu như không ở trong tình huống bắt buộc thì không được tiết lộ cho cả người thân.
Đôi mắt đen láy của cô nhìn anh một lúc rồi cụp xuống, cô khẽ nhếch môi, cắn vào cằm anh rồi không hỏi thêm gì nữa, tiếp tục vùi vào ngực anh, ôm eo anh rồi nhắm mắt lại. Thực ra anh làm gì cũng không quan trọng, quan trọng là anh vẫn ở bên cô!
Trái tim Đằng Duệ rung động, sự ấm áp trong đôi mắt đen dịu dàng dâng trào, anh ôm chặt lấy cô...