“Ngữ Yên, ở bên anh em có sợ không?” Trong bóng tối một giọng nói nam tính, trầm khàn, nghiêm túc vang lên trên đỉnh đầu cô.
Cô gái nằm trong l*иg ngực anh nhắm nghiền mắt lại, dụi đầu vào cằm anh: “Không sợ, anh biết mà em đâu hề có nguyên tắc gì, bất kể anh là người xấu hay người tốt thì em đều yêu anh.” Giọng cô rất kiên quyết ngay cả khi anh là người đốt phá gϊếŧ người thì cô vẫn sẽ sống chết cùng anh.
Mắt của Đằng Duệ ánh lên một tia sáng, đường nét trên mặt mềm mại hẳn đi, khóe miệng và khóe mắt dần mỉm cười: “Yên tâm, anh không phải xã hội đen...” Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, giọng vô cùng dịu dàng: “Anh... là thành viên của lực lượng đặc chủng... Có thể anh đã đắc tội với một số người.”
Tiêu Ngữ Yên mỉm cười tựa như một đóa sen tuyết nở rộ, mắt Đằng Duệ thì tựa vì sao, anh cúi đầu tìm kiếm đôi môi anh đào của cô rồi lướt nhẹ qua như hạt mưa rơi trên mặt nước tạo thành những gợn sóng.
Đêm đó anh không hề động đến cô, họ chỉ ôm nhau rồi ngủ thϊếp đi.
Ngày hôm sau khi Tiêu Ngữ Yên tỉnh giấc, chiếc gối bên cạnh đã trống rỗng, cô hơi nhổm lên khỏi gối tìm kiếm Đằng Duệ rồi thoáng chốc đã thấy anh đang ngồi trên chiếc ghế sofa bên cửa sổ. Đằng Duệ ngồi khoanh chân, tay chống cằm, một tay khoanh trước ngực. Cô không thấy rõ cảm xúc trong mắt anh, anh đang mở tivi, nữ phát thanh viên đang giới thiệu tin tức buổi sáng bằng tiếng Anh.
Âm lượng tivi khẽ đến nỗi cô chỉ nghe thấp thoáng. Cô tò mò ngồi dậy, sau đó cũng yên lặng xem thử mới sáng sớm mà Đằng Duệ xem gì?
Màn hình tivi đang chiếu lối vào của một khách sạn, có rất nhiều xe cảnh sát đang đậu trước cửa, phía trước đó không xa cảnh sát đang giăng dây cảnh báo màu vàng. Họ đi tới đi lui liên tục, trong chốc lát cảnh sát đã mang vài thi thể trong khách sạn ra ngoài.
Khách sạn này khá quen thuộc, bỗng nhiên mắt cô lóe lên, hình như đây là khách sạn mà cô và Đằng Duệ đang ở. Tim cô đập thình thịch, một lúc sau máy quay tivi chuyển sang cửa sổ trong khách sạn, bức tường nơi cửa sổ cháy đen như bị lửa đốt hoặc dấu ấn sau một vụ nổ.
Trái tim cô đập loạn xạ, cô lặng lẽ nhìn Đằng Duệ đang ngồi trên sofa, lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô không biết rằng lúc này các trang báo trên thế giới và các trang mạng đang đưa tin về cuộc tấn công khủng bố diễn ra ở Hawaii.
Trên tivi nữ phát thanh viên đang giới thiệu bản tin bằng tiếng Anh: “Theo điều tra, ba nạn nhân đã chết đều có liên quan đến tổ chức khủng bố XX, về nguyên nhân vụ nổ là do họ tự gây ra. Đồng thời đêm qua còn có một vụ xả súng ở phòng khác trong khách sạn, may mắn thay thời điểm đó không có khách thuê. Ngoài ra, sáng nay trong lùm cọ bên bờ biển, cảnh sát còn tìm thấy bốn thi thể nam cùng tổ chức với hai người trong khách sạn.
Đằng Duệ cau mày chăm chú nhìn tivi, ánh mắt sắc lạnh và trầm tư. Cô gái mặc đồ ngủ lặng lẽ đứng bên cạnh Đằng Duệ, lúc này anh mới bừng tỉnh, lông mày khẽ giãn ra, vươn tay tắt tivi rồi kéo Tiêu Tiêu Ngữ Yên vào lòng mình.
“Sao hôm nay thức sớm vậy, không ngủ nướng à?” Đằng Duệ mỉm cười nhìn cô gái nhỏ bé trong vòng tay mình. Cô không nói gì mà chỉ vùi vào ngực anh, cảm giác này khiến cô thấy an toàn. Cô biết chắc chắn chuyện này có liên quan đến Đằng Duệ mà Đằng Duệ thì lại không muốn cô biết.
Thực ra Đằng Duệ đang tự hỏi tại sao những người này lại nhắm vào anh? Lẽ nào thân phận của anh đã bị lộ rồi sao? Không thể nào, anh đoán những người này sẽ không dừng lại ở đó nên đã cố ý ngang nhiên quay lại phòng khách sạn với mục đích nhằm dẫn dụ những người này để lần theo dấu vết, tìm ra sự thật.
Quả nhiên, nửa đêm có hai Đằng Duệ mặc đồ đen leo vào cửa sổ vào phòng anh. Sau khi hai người đó ra khỏi phòng, anh và Tiểu Ngũ đã nhanh chóng đi theo và thấy họ vào một căn phòng khác. Hai người cầm súng, đá cửa vào trong, bên trong có hai Đằng Duệ và một người phụ nữ, họ vẫn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị hai họng súng chĩa vào đầu.
Tiểu Ngũ định trói ba người họ lại nhưng Đằng Duệ phát hiện một trong số họ có biểu hiện kỳ lạ, cứ cười như điên dại, lông mày Đằng Duệ run lên, anh hét lớn: “Tiểu Ngũ, rút nhanh.”
Lúc này thì đã muộn, Đằng Duệ và Tiểu Ngũ nhanh chóng lao về phía cửa, sau lưng có tiếng nổ lớn.
Sáng nay anh nhận được cuộc gọi từ tổng bộ trong nước, theo một nguồn tin đáng tin cậy thì thân phận của Đằng Duệ vẫn chưa bị bại lộ, vậy mục đích của những người muốn tấn công anh là gì? Thật đáng tiếc khi họ đều đã chết và anh cũng chẳng có cách nào tìm ra được.
“Hôm nay anh sẽ đưa em đến hẻm núi chơi dù lượn, được không?” Đằng Duệ cọ cằm mình vào đầu cô.
“Không muốn đi.” Giọng cô rất nhỏ, cô vùi sâu vào vòng tay anh.
Khóe miệng anh cong lên, môi khẽ chạm vào mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu cô, hơi thở ấm áp, giọng mơ hồ: “Vậy thì hôm nay chúng ta chơi trên giường nha?”
Cô lại úp mặt vào ngực anh trả lời chắc nịch: “Không !”
“Vậy thì lúc nào mới được?” Giọng Đằng Duệ đầy bất lực nhưng môi của anh thì lại đang mỉm cười.
“Sau này...” Cô gái xoay người lại vòng tay ôm eo của anh, những ngón tay thon dài của anh âu yếm vuốt ve lưng cô. Một lúc sau cô lại nói: “Đằng Duệ, ngày mai chúng ta về nhà đi.” Cô lo lắng cho sự an toàn của anh.
Ánh mắt Đằng Duệ rung động, bàn tay đang vuốt ve lưng cô dừng lại một lúc, dù biết rõ nhưng anh vẫn hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì... em sợ mất anh...” Những chữ cuối nhỏ đến mức gần như không nghe được, cô ôm chặt lấy tay anh như thể thả lỏng ra là anh sẽ chạy mất.
Đằng Duệ nghe được sự nghẹn ngào trong câu nói của cô, anh không nói nữa, áp mặt mình lêи đỉиɦ đầu cô, một tay ôm chặt, tay kia vỗ nhẹ vào lưng cô hít một hơi thật sâu: “Đồ ngốc, anh sẽ không bỏ em đi đâu mà.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt đen láy sáng lên như những vì sao, cô vươn bàn tay mảnh mai của mình đến trước mặt anh, anh cười nhẹ rồi duỗi ngón út ra ngoéo tay với cô: “Ngoéo tay nhé, trăm năm không thay đổi, nếu ai thay đổi thì người đó là chó con.” Cô lẩm bẩm.
“Nếu anh là chó con thì em là chó con cái.” Đằng Duệ cười trêu.
“Đằng Duệ...” Trái ngược với sự dịu dàng lúc nãy, cô lao về phía Đằng Duệ, hai tay véo lấy cổ anh.
“Xem này, giống chó con cái quá đi.” Hai người quấn lấy nhau trên sofa.
Vấn đề có về nước hay không thì tối hôm đó đã có câu trả lời rõ ràng, vì sự việc này diễn ra tại một khách sạn nổi tiếng ở Mỹ nên nó ảnh hưởng không nhỏ và có thể liên quan đến việc giao lưu giữa hai nước. Đằng Duệ nhận được chỉ thị bí mật từ lãnh đạo cấp cao của ủy ban quân sự, anh nhanh chóng trở về nước để thảo luận những vấn đề quan trọng.
Sân bay quốc tế thành phố H, khi Đằng Duệ xuống máy bay đã có một chiếc ô tô gắn đèn cảnh sát nhấp nháy đang đợi sẵn, Tiêu Ngữ Yên sửng sốt, nhìn chằm chằm vào chiếc xe kia, cô kéo tay anh siết chặt, lẽ nào Đằng Duệ gây ra chuyện rồi?
Dường như Đằng Duệ cảm nhận được hết những suy nghĩ của cô, anh gỡ tay cô ra, ôm vai cô cô an ủi: “Anh bận xong sẽ đến thăm em ngay, sau đó đưa em đi gặp ba mẹ anh.”
Không kịp tạm biệt quá nhiều, Đằng Duệ vội vàng rời khỏi nhà họ Tiêu. Xe cảnh sát đưa anh đến sân bay quân dụng, anh đi máy bay quân dụng suốt đêm bay thẳng về Bắc Kinh.