Bỗng nhiên anh ôm cô rồi lăn mấy vòng, ngay lúc đó, Tiêu Ngữ Yên nghe thấy một loạt tiếng súng nổ vang lên bên tai.
Đặng Duệ đã ôm cô một cách chuẩn xác, hai người lăn ra phía sau tảng đá lớn đang nhô ra thì dừng lại, tiếng súng bên ngoài cũng tạm thời lắng xuống, tay anh vẫn ôm chặt lấy cô. Anh quay đầu nhìn ánh mắt hoang mang, hoảng sợ của cô gái bên cạnh, mỉm cười, lặng lẽ lăn qua rồi đè lên người cô, cúi người thì thầm: “Chúng ta tiếp tục thôi!”
Đôi môi ấm áp của anh lại áp lên đôi môi anh đào của cô, cô gái mở to mắt nhìn người đàn ông trên người mình nhưng không dám động đậy cũng không dám la hét. Thoáng chốc anh đã vén góc áo của cô lên rồi cứ thế luồn vào làn da mềm mại của cô.
Mặt cô đỏ bừng, đầu ong ong, căng thẳng suýt ngất xỉu, vào lúc anh cởi cúc áo ngực của cô vuốt ve thì trận súng lại vang lên. Cô có thể cảm nhận được tiếng viên đạn và tiếng gió sượt qua mép tảng đá, lướt qua người bọn họ.
Trong phút chốc, khuôn mặt đỏ bừng của cô gái trở nên trắng bệch, cơ thể dưới thân anh khẽ run lên. Lúc này anh mới chịu buông tha cho môi cô. Cô thấy dưới ánh sáng kì lạ trong khóe mắt anh, giống như anh đang chơi trò chơi, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Khóe môi anh khẽ cong lên, anh lại cúi xuống thì thầm bên tai cô: “Em nằm xuống, đừng nhúc nhích đợi đến khi anh quay lại.” Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, anh nói thêm: “Không sao đâu, đừng lo lắng.”
Người đàn ông đè nặng trên người cô không nhúc nhích nhưng lại đưa tay sờ hai hòn đá to bằng nắm tay ở bên cạnh, ước lượng rồi hơi nghiêng người ném về phía trước. Bên trong bụi cây phía trước phát ra tiếng sột soạt, sau đó anh lại ném viên thứ hai, quả nhiên một loạt tiếng súng bay theo hướng của viên đá.
Ngay lúc đó anh xoay người với tốc độ cực nhanh vòng qua tảng đá lớn mà bọn họ đang trốn. Sau đó là sự im lặng khiến người ta thấy ngột ngạt, cô nằm dưới đất, mắt mở to, cắn môi đến thở cũng không dám thở mạnh.
Một lát sau, trong màn đêm yên tĩnh bỗng có va đập của vật thể kèm theo giọng nói trầm thấp của một người đàn ông, sau đó mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.
“Đằng Duệ!” Tim của cô thình thịch, mắt lóe lên sự u ám, cô bất chấp xoay người ngồi dậy, bò nhẹ qua phiến đá, từ khe hở của tảng đá nhìn ra bên ngoài.
Cô thấy dưới tán cây gần đó, một người nước ngoài thân hình vạm vỡ đã ngã xuống dưới chân Đằng Duệ. Anh đã có thêm khẩu súng, bắn một phát vào trán người đang nằm dưới đất, súng được trang bị thêm ống giảm thanh nên chỉ phát ra một âm thanh rất nhỏ.
Đúng lúc này, Tiêu Ngữ Yên thấy loáng thoáng phía sau lưng anh, một họng súng đen ngòm đang chỉ về phía anh. Cô hốt hoảng, bất chấp tất cả đứng lên hét về phía Đằng Duệ: “Đằng Duệ, cẩn thận, đằng sau có súng.” Cô vừa hét vừa lao về phía Đằng Duệ.
Trong lúc Tiêu Ngữ Yên vừa hét vừa lao tới, Đặng Duệ đã nhanh chóng nhào ra phía sau, quỳ dưới đất, viên đạn bay sượt qua anh. Anh giơ tay bắn vào kẻ đánh lén, trán người đó lập tức nở hoa rồi ngã xuống.
Lúc Tiêu Ngữ Yên hét lên và lao ra, cô chợt thấy cổ mình bị siết chặt, một cánh tay đang ghìm chặt cổ cô. Sau đó thái dương hơi lành lạnh, một khẩu súng đang ghì chặt vào cô, cô giãy dụa thì giọng nữ lạnh như băng vang lên: “Đừng nhúc nhích, nếu còn nhúc nhích nữa tôi sẽ gϊếŧ cô!”
Đặng Duệ chĩa súng vào cô gái nước ngoài đối diện đang bắt Tiêu Ngữ Yên làm con tin, gương mặt lạnh lùng của cô gái cười nhạt, cô ta hét lên với Đằng Duệ: “Bỏ vũ khí xuống, nếu không tôi sẽ gϊếŧ cô ấy.”
“Được, cô đừng đυ.ng vào cô ấy.” Mắt Đằng Duệ âm u, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô ta, cúi người từ từ để súng xuống đất, não nhanh chóng nghĩ biện pháp đối phó...
“Đằng Duệ, mặc kệ cô ta, đừng bỏ vũ khí xuống.” Tiêu Ngữ Yên sợ hãi hét về phía anh.
“Câm miệng.” Khẩu súng của cô gái chọc vào thái dương Tiêu Ngữ Yên rất mạnh khiến cô đau đớn hét lên.
Mặt của Đằng Duệ tái nhợt, nhìn cô ta bằng ánh mắt gϊếŧ người, gào lên: “Không được động vào cô ấy.”
Cô gái cười điên cuồng: “Bây giờ anh còn chưa bảo vệ được cho bản thân anh mà còn muốn bảo vệ cô ấy?” Bỗng nhiên cô ta ngừng cười, ánh mắt độc ác, chĩa súng về phía Đằng Duệ nhưng tay kia vẫn siết chặt cổ cô.
Cô thấy chấm đỏ di chuyển trên người Đằng Duệ, từ ngực lên đầu, cô nhớ lại những gì mình đã xem trên tivi, nòng súng đó đang nhắm vào anh.
“Đừng!” Cô hét lên, quên cả sợ hãi, bất chấp tất cả siết chặt tay ra sức hất văng cô ta ra.
Cô ta không ngờ Tiêu Ngữ Yên có thể chống trả, mặc dù siết cổ chặt nhưng cú đấm của Tiêu Ngữ Yên vẫn giáng thẳng vào mặt cô ta. Cô ta ngả người ra sau, theo quán tính bóp cò, viên đạn bay lên không trung.
Khi cô gái người nước ngoài giận dữ lấy lại súng định chĩa vào đầu Tiêu Ngữ Yên thì khẩu súng của Đằng Duệ đã găm vào đầu cô ta. Anh vươn tay bóp chặt cổ cô ta để Tiêu Ngữ Yên trốn thoát, vừa ho khan vừa chạy ra phía sau Đằng Duệ.
Đằng Duệ nhìn cô ta chằm chằm, tay dần mạnh hơn, khuôn mặt của cô gái đỏ bừng, hô hấp cũng dần trở nên khó khăn, giọng điệu cay nghiệt: “Nói, ai sai cô tới đây? Tại sao lại muốn gϊếŧ tôi?”
Cô gái kia cũng nhìn Đằng Duệ bằng ánh mắt lạnh lùng cứng cỏi, không nói lời nào.
Đằng Duệ cau mày, tay siết chặt, cô gái trợn mắt, người mềm nhũn ngã xuống...
Đúng lúc này, bỗng nhiên một chấm đỏ lóe lên trước mặt, Đằng Duệ hét lên: “Không ổn rồi!” Xoay cô gái ra chắn lại, một âm thanh chói tai, máu từ ngực của cô gái trước mặt phun ra Đằng Duệ ném cô ta đi, cầm súng bắn về phía xa, có người ngã xuống...
Đằng Duệ nhanh chóng kéo Tiêu Ngữ Yên chạy vào khu rừng cọ bên cạnh...
Xung quanh vắng lặng, chỉ có tiếng gió xào xạc thổi qua cây cọ cùng với tiếng sóng vỗ vào bờ biển, giống như không hề có chuyện gì xảy ra, vẫn xinh đẹp và lãng mạn như thế.
Vẫn là ở phía sau tảng đá lớn, Đằng Duệ dừng bước, quay đầu lại nhìn đôi mắt đỏ hoe hoảng sợ của cô, quần áo xộc xệch, không nhịn được mỉm cười. Anh dựa vào vách đá, vòng qua ôm eo cô rồi hôn lên trán cô: “Cô bé, ban nãy em rất dũng cảm!”
Cô duỗi tay ôm chặt hông Đằng Duệ, vùi đầu vào ngực anh, nghẹn ngào nói: “Đằng Duệ.” Chỉ là lúc nãy, cô rất sợ Đằng Duệ sẽ rời xa cô!
Anh cong môi, vén quần áo của cô lên, bàn tay to chạm vào tấm lưng lạnh lẽo của cô.
Cô giật mình, nước mắt nuốt ngược vào trong, vừa ngại vừa giận, cô vươn tay nắm lấy bàn tay to đang sờ mó lung tung của anh: “Đã là lúc nào rồi mà anh còn giỡn chơi như vậy!”
Đôi mắt đen láy của anh sáng lên trong đêm, anh cúi đầu, đè lên trán cô, giọng lấp lánh ý cười: “Em nghĩ đi đâu vậy! Anh chỉ muốn cài cúc áo giúp em thôi... Bởi vì do anh mở ra mà...”
“Đằng Duệ...” Cô đỏ mặt, khẽ đấm vào l*иg ngực cường tráng của anh...
Anh vẫn dựa vào tảng đá, một tay ôm cô, một tay lấy điện thoại ra bấm số, một lúc sau cuộc gọi đã được kết nối. Cô nghe anh nói chuyện với đầu dây bên kia: “Tiểu Ngũ, có chút chuyện, cậu đến đây ngay đi, giúp tôi sắp xếp một chỗ ở mới và chuẩn bị đồ chơi nhé...” Cô biết anh chàng tên Tiểu Ngũ này, chính là thanh niên cường tráng đã đón họ bên ngoài sân bay lúc hai người xuống máy bay.
“Đằng Duệ, chuẩn bị đồ chơi gì vậy?” Cô tò mò hỏi.
“Em cảm thấy anh sẽ chuẩn bị đồ chơi gì?” Anh cười cười.
Cô gái lại đỏ mặt, không nói nên lời...