Sau khi trở về từ biệt thự ven biển, Đằng đi thẳng tới tập đoàn Tiêu thị.
Tan làm, Tiêu Ngữ Yên bước ra từ tòa building thì thấy Đằng Duệ, anh đang đứng tựa người vào xe đợi cô. Mũ lưỡi trai màu đen, kính râm đen, áo khoác da đen, quần jogger nhạt màu. Anh khẽ chau mày, ngẩng đầu nhìn lên một khoảng không vô định, dường như đang suy tư điều gì đó.
Thấy Tiêu Ngữ Yên, anh khẽ mỉm cười, đứng thẳng lên đi về phía cô: “Ngữ Yên.”
Mặt Tiêu Ngữ Yên lạnh như băng, cô nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng và nói: “Cậu Đằng, chào anh!”
Sau lớp kính râm, mắt Đằng Duệ tối sầm lại, anh chau mày. Hai từ “Cậu Đằng” đã làm tim anh đau nhói, anh nhìn cô hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Chúng ta phải nói chuyện nghiêm túc với nhau.” Nói rồi, anh vươn tay kéo cô đi.
“Buông tay ra, đây là công ty, xin anh chú ý thân phận của mình.” Tiêu Ngữ Yên tức giận nói.
Anh quay đầu nhìn cô, đôi mắt đen thẳm ấy thoáng kinh ngạc, khóe miệng anh khẽ cong lên. Anh ghé sát vào tai cô thì thầm: “Anh còn có thể bế em đi đấy, em tin không?”
Cô trừng mắt nhìn Đằng Duệ, đương nhiên là cô tin anh sẽ làm như vậy! Chân cô bất giác bước theo anh.
Sau khi ngồi vào ghế lái, anh quay đầu nhìn cô chăm chú, lời của Trương Thiến vẫn văng vẳng bên tai, anh hơi chau mày dường như đang muốn nói gì đó với cô nhưng lại không nói được gì. Tiêu Ngữ Yên cảm nhận được sự khác thường ở anh, cô không nhịn được lạnh lùng hỏi: “Anh muốn nói gì thì nói đi, làm gì mà cứ phải ra vẻ bí ẩn?”
Lúc này anh mới cười cười, mãi hồi lâu sau mới lên tiếng: “Anh muốn hỏi em, em muốn ăn gì?” Tiêu Ngữ Yên lạnh lùng liếc anh một cái rồi xoay đầu sang hướng khác không thèm nhìn anh. Đằng Duệ lại khẽ mỉm cười, anh vươn tay định nhéo khuôn mặt trái xoan tròn trịa của cô nhưng cô đã vội lắc đầu tránh né. Anh hoàn toàn không quan tâm tới hành động này của cô, khởi động xe rồi phóng đi.
Tiêu Ngữ Yên thầm kinh ngạc, sao hôm nay anh vui vậy!
“Từ nhỏ anh và Vương Úy đã lớn lên cùng nhau...” Im lặng một lúc, Đằng Duệ vừa lái xe vừa bắt đầu kể chuyện quá khứ cho cô nghe. “Để tránh việc bị ép đi xem mắt rồi kết hôn...” Anh đã kể lại chi tiết một lượt quá trình thỏa thuận giữa anh và Vương Úy cho cô nghe. Từ đầu tới cuối cô không nói một câu nào nhưng anh có thể nhận ra sắc mặt của cô đã dịu đi rất nhiều.
Cuối cùng, anh dừng xe tại một bãi đỗ xe ven biển, tháo mắt kính xuống, mỉm cười nhìn hỏi: “Bây giờ không giận nữa chứ?”
“Nhìn bề ngoài thì hợp đồng giữa hai người không hề có nội dung thực tế nào thế nhưng bất kể ra sao thì cô ta cũng là bạn gái anh. Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, thế thì trong mắt người khác em thành người thứ ba rồi! Mà em lại không muốn làm người thứ ba!” Tiêu Ngữ Yên nghiêm túc nhìn anh.
Anh cũng nghiêm túc nhìn cô, mãi một lúc sau anh lấy điện thoại ra và nói: “Bây giờ anh sẽ gọi điện cho Vương Úy, chấm dứt hợp đồng, thế đã được chưa?” Anh bấm số gọi nhưng từ đầu đến cuối cứ nhận được thông báo: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang nằm ngoài vùng phủ sóng.”
Anh hơi bực bội, tại sao đúng lúc này thì lại không gọi được chứ. Anh quay đầu nhìn cô, cô vẫn ngồi thẳng lưng như cũ, giống y như một pho tượng, cứ như tất cả những chuyện này không hề liên quan tới cô vậy.
“Không gọi được, chúng ta cứ đi ăn cơm trước đã, nhất định anh sẽ giải quyết ổn thỏa.” Mắt anh u ám, mở cửa bước xuống xe, khi quay đầu thì thấy cô vẫn ngồi im không hề nhúc nhích, có lẽ cô đã quyết tâm chiến tranh với anh đến cùng!
Đằng Duệ chau mày, anh bước tới ghế phụ, mở cửa cái “rầm”. Có lẽ do sắc mặt của anh hơi khó coi, cũng có lẽ do anh mở cửa xe hơi mạnh, đôi mắt đen nháy đó bỗng nhìn anh. Đôi mắt lạnh lùng băng giá đó đỏ hoe, dường như đang bị một lớp sương mù đang vây kín.
Anh bỗng mềm lòng, dịu dàng nói: “Lâm Phàm nói rằng em thích biển, trước kia thường xuyên thích tới đây ăn hải sản. Chúng ta tới đó xem thử có món gì ngon không... Anh cõng em nhé?
Trái tim cô bỗng rung lên, cô thích biển, thích những bờ cát ven biển, thích phong cách tự nhiên cổ xưa của nhà hàng ven biển này. Trước đây Lăng Tuấn Ngạn thường đưa cô tới đây chơi, cùng cô ăn hải sản ở nơi này... Tại sao lại nhớ tới anh ta rồi, lòng cô hơi hoang mang giống như đang muốn che giấu cảm xúc này. Cô vội vàng xuống xe, không hề quan tâm tới Đằng Duệ, đi một mình về phía trước.
Đằng Duệ nheo mắt nhìn theo bóng cô, khóe miệng khẽ cong lên, sải bước đi theo...
Hai người chọn một nhà hàng nhỏ và chọn một vị trí nhìn ra biển. Tuy nơi này hơi nhỏ nhưng được thiết kế theo phong cách cổ xưa hết sức trang nhã, ô cửa sổ bằng gỗ được chạm trổ tinh tế, thiết kế nội thất mang phong cách cổ điển, đâu đâu cũng thấy những dây leo xanh mướt tô điểm thêm cho khung cảnh căn phòng.
Đèn nến lung linh, âm nhạc du dương, và còn có tiếng sóng vỗ rì rào, tất cả khiến cho căn phòng nhỏ càng thêm ấm cúng.
Tiêu Ngữ Yên cúi đầu ăn cơm nhưng lại thấy người đàn ông trước mặt không hề động đũa. Cô ngạc nhiên ngẩng đầu thì thấy anh đang tựa vào ghế, khoanh tay nhìn cô chăm chú. Ánh mắt sắc bén sâu thăm thẳm giống như đang quan sát cô vậy. Thấy cô ngước mắt nhìn mình, anh mới hơi cong môi cười nhẹ.
“Sao anh lại nhìn em như thế? Anh không ăn à?” Cô trừng mắt nhìn anh.
“Vì em xinh!” Anh cứ cười mãi, lúc này mới cầm đũa lên gắp một miếng cho có rồi bỏ vào miệng dưới sự quan sát của cô. Sau đó, cô nghe thấy anh hỏi bâng quó: “Tiêu Ngữ Yên, nếu Lăng Tuấn Ngạn vẫn còn yêu em, liệu em có... có chấp nhận anh ta không?”
“Gì cơ?” Tiêu Ngữ Yên kinh ngạc và sửng sốt: “Anh... anh nói vậy là sao?” Sau đó, kinh ngạc dần chuyển sang phiền muộn, cô cảm thấy rõ ràng anh đang giễu cợt mình!
“Em còn yêu anh ta không?” Đằng Duệ lại buông đũa xuống, ánh mắt anh dần trở nên sắc bén. Khí chất bá đạo độc đoán toát ra ngoài, anh nhìn cô bằng ánh mắt tra hỏi, không hề khoan nhượng. So với vẻ dịu dàng ban nãy thì anh của giờ đây như hai con người hoàn toàn khác nhau!
“Em không thích sự bá đạo của anh! Lăng Tuấn Ngạn không bá đạo ép em như anh.” Cô lạnh lùng nhìn lại anh, sự bá đạo của anh làm cô rất khó chịu, vậy nên mới cố tình nói mấy lời khó nghe.
Anh nhíu mày nhìn cô chằm chằm, rất lâu sau đó, cô thấy sự sắc bén trong mắt anh dần biến mất, thay vào đó là nỗi thất vọng bi thương, cảm giác như anh hùng rơi vào đường cùng. Trái tim cô bất giác rung động, cảm giác đau xót lan tràn khắp cơ thể, cô, thấy đau lòng vì anh!
Sau đó, cô thấy anh nhắm mắt lại, tựa người vào ghế, khẽ cúi đầu, đưa tay lên day day thái dương.
Cô bỗng thấy bất an, nghiến răng đứng dậy, bước tới ngồi xuống bên cạnh anh, kéo áo anh, dịu dàng nói: “Chuyện giữa em và anh ta đã là quá khứ rồi...”
Đôi tay đang day thái dương chợt ngừng lại, sau đó từ từ hạ xuống. Anh mở mắt nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt dần sáng lên. Anh vươn tay định ôm cô vào lòng thì cô lại đẩy anh ra và nói: “Nhưng chuyện của anh và Vương Úy thì là chuyện hiện tại đấy...”
“Em chưa chịu thôi nữa à?” Anh ngạc nhiên nhìn cô, nhìn dáng vẻ không chịu nhún nhường của cô.
Đúng lúc này, điện thoại Tiêu Ngữ Yên bỗng reo lên, cô đứng lên về chỗ của mình rồi cầm điện thoại, là Lục Phi Phi gọi tới, cô nhấn nút trả lời. Một lúc sau, Tiêu Ngữ Yên kinh ngạc nhìn Đằng Duệ. Trương Thiến bỏ thuốc cô, bây giờ đã bị bắt rồi? Ba của Trương Thiến cầu xin Lục Phi Phi đi tìm Tiêu Ngữ Yên, xin cô tha cho con gái ông ta.
Cô không hề hay biết chuyện này nhưng cô thừa biết năng lực của người đàn ông trước mặt này không hề tầm thường. Chắc chắn chuyện này có liên quan tới anh! Cô khẽ chau mày, sững sờ một hồi lâu rồi mới đặt điện thoại xuống.
Lúc này, Đằng Duệ đang lấy khăn ướt lau tay, sau đó đặt khăn sang một bên, hơi nghiêng đầu rồi ngửa ra phía sau, thoải mái dựa vào thành ghế, chút cảm xúc của cô không qua được ánh mắt sắc bén của anh. Đằng Duệ chăm chú nhìn đôi lông mày đang cau lại của cô, đợi cô mở lời.
“Đằng Duệ, Trương Thiến bị bắt... có liên quan gì tới anh không?” Tiêu Ngữ Yên nhìn anh chằm chằm.
“Có, cô ta đã bỏ thuốc em!” Mắt anh từ từ lạnh lẽo, lạnh lùng trả lời.
“Tha cho cô ta đi!” Cô hít một hơi thật sâu, đặt hai tay lên bàn, chống cằm, ánh mắt hơi mông lung, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Chắc cô ta đang trả thù việc chúng ta làm cô ta khó xử trong buổi tiệc tối hôm trước.”
“Tha cho cô ta?” Anh nheo mắt thăm dò cô gái trước mặt.
“Tại chúng ta chơi cô ta trước mà... Hơn nữa, dù sao thì em cũng không bị gì.” Cô khẽ nói.
“Em... Em có tí nguyên tắc nào không vậy? Cô ta cho người bỏ thuốc mê em, đó là chuyện phạm pháp mà.” Mắt anh bỗng trở nên sắc bén.
“Em là người không có nguyên tắc đấy, anh không biết à? Nếu như em có nguyên tắc thì đã không ở đây hẹn hò với một người đàn ông đã có bạn gái.” Đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào anh.
Anh sững người trong giây lát, nét lạnh lẽo dần dần tan biến, ánh mắt và khóe môi dần mỉm cười. Anh nhướn người về phía trước, sống mũi cao thẳng như áp sát vào cô gái trước mặt, hơi thở phả nhẹ vào mặt cô: “Nói vậy tức là, em hết giận rồi đúng không?”
Cô trừng anh một cái...
Trương Thiến được ra ngoài rồi, cô ta bất ngờ phát hiện xe của Lăng Tuấn Ngạn đang dừng ở bên ngoài khu tạm giam đợi cô ta. Cô ta nở nụ cười hạnh phúc, vội chạy về phía xe.
Bên trong biệt thự của Lăng Tuấn Ngạn, Trương Thiến đang ngồi trên ghế sofa. Lăng Tuấn Ngạn đặt thẻ ngân hàng và hai quyển sổ đỏ trước mặt cô ta, còn mình thì ngồi xuống sofa phía đối diện. Trương Thiến căng thẳng nhìn anh ta, hốc mắt đỏ hoe.
“Trương Thiến, tìm một người đàn ông yêu em rồi hai người kết hôn đi! Tôi không thể cho em bất cứ thứ gì, như thế sẽ bất công với em.” Lăng Tuấn Ngạn chậm rãi nói, mặt anh ta rất bình tĩnh.
“Không, Tuấn Ngạn à, em sai rồi, em không nên bỏ thuốc Tiêu Ngữ Yên nhưng em cũng không còn cách nào khác... Xin anh hãy tha thứ cho em, xin đừng đuổi em đi mà!” Đôi mắt xinh đẹp bật khóc, nước mắt chảy dài trên gò má.
“Tôi biết đây không hoàn toàn là lỗi của em, Trương Thiến à, tránh xa bọn họ ra đi, đừng chen vào bọn họ nữa... Số tiền trong thẻ này đủ để em sống đến cuối đời... Sau này nếu có khó khăn gì có thể tới tìm tôi.”
Trương Thiến nhìn ánh mắt kiên định của anh, cô ta biết rằng bây giờ mình đã không thể nào cứu vãn được gì nữa, trong nháy mắt nỗi bi thương dâng trào: “Em biết, anh vẫn không quên được Tiêu Ngữ Yên...”
“Không, chuyện này không liên quan gì tới cô ấy...” Lăng Tuấn Ngạn ngắt lời cô ta rồi nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng.