Đằng Duệ ngồi trong xe, anh cau mày, đốt một điếu thuốc rít từng hơi...
Anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ không vì dừng chân vì bất kỳ cô gái nào, kể cả Vương Úy cũng vậy. Cô ta là thích được sống tự do, thích được rong chơi bốn bể nên hai người mới ký kết thỏa thuận hoang đường như vậy.
Anh và Vương Úy lớn lên bên nhau, ba mẹ hai bên cũng nghĩ hai người là một đôi, chỉ tiếc rằng nữ vô ý nam vô tình. Vì thế hai người đều bị ép đi xem mắt, kết hôn, cho đến một ngày, Vương Úy tìm đến anh, nói đến thỏa thuận chuyện bạn gái... Kết quả hai người hợp tác với nhau.
Người lớn hai bên đều rất hài lòng, cho rằng họ là cặp đôi trời sinh, từ đây hai người cũng thoát khỏi cuộc sống bị bắt phải xem mắt, sống cuộc sống tự do riêng, không can thiệp chuyện của nhau, chỉ có lễ tết sẽ về thăm nhà với đối phương diễn cảnh tình tứ thân mật.
Nhưng bây giờ thỏa thuận này lại gặp vấn đề... Anh lẳng lặng ngồi cả một buổi chiều, chỉ đợi Tiêu Ngữ Yên bình tĩnh lại.
Tới lúc tan làm, Đằng Duệ nhận được điện thoại của Vương Kỳ: “Đã tìm ra người bỏ thuốc rồi, là Trương Thiến. Bay giờ cô ta đang ở đội điều tra tội phạm.”
“Động cơ là gì?” Đằng Duệ nhíu mày, ánh mắt lại trở nên sắc bén, quả nhiên không ngoài dự đoán của anh.
“Trả thù.” Vương Kỳ ở đầu bên kia bật cười: “Cậu nghĩ lại xem, cậu làm cô ta xấu mặt trước bàn dân thiên hạ... Hơn nữa, lần này cậu cũng hơi quá đáng, rõ ràng cô ta chỉ là một cô gái mà cậu lại làm thế...”
“Bớt nói nhảm đi!” Đằng Duệ cắt ngang lời anh ta, hỏi: “Chỉ có nguyên nhân này thôi sao?”
“Cậu cảm thấy còn nguyên nhân nào khác không?” Vương Kỳ hỏi ngược lại: “Dạo này cậu bị tẩu hỏa nhập ma thật rồi.”
“Cô ta đang ở đâu, tôi sẽ đích thân đến thẩm vấn.” Ánh mắt Đằng Duệ lóe lên nét lạnh lùng, anh cứ cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy. Trông những tên cao to cầm cả vũ khí, hình như không chỉ đơn giản là trả thù. Hơn nữa, hình như chuyện giữa Lăng Tuấn Ngạn và Tiêu Ngữ Yên không đơn giản như chỉ có sự can thiệp của một mình Trương Thiến...
Trong phòng thẩm vấn, mặt Trương Thiến tái nhợt, cô ta bối rối nhìn người đàn ông đang im lặng trước mặt. Cô ta không dám ngẩng đầu, ánh mắt anh vừa lạnh lẽo vừa sắc bén như có thể dồn cô ta vào chỗ chết.
“Tôi muốn biết rõ sự thật, sự thật chuyện giữa cô và Lăng Tuấn Ngạn.” Thật lâu sau, giọng lạnh như băng của anh mới vang lên, lạnh lùng giống như có thể đông cứng người khác, giọng điệu bá đạo như có lực uy hϊếp. Thấy cô ta im lặng, anh nói tiếp: “Tôi có cách làm cô nói thật...”
Cô ta mấp máy nhưng vẫn không phát ra âm thanh gì.
“Thế thì, trước hết tôi sẽ dùng phương pháp ‘gậy ông đập lưng ông’.” Đằng Duệ ung dung lấy ống dịch màu hồng phấn trong túi ra, đưa tới trước mặt cô ta: “Cô có biết đây là gì không? Là thứ mà cô dùng với Tiêu Ngữ Yên...”
Cô ta hoảng sợ nhìn anh và ống dịch màu hồng trên tay anh, cơ thể run lẩy bẩy.
“Bây giờ tôi muốn cho cô thử xem mùi vị của nó thế nào!” Anh dừng một chút, nhìn cô ta chằm chằm, giọng lạnh thấu xương: “Bên kia có rất nhiều tù nhân nam, chắc cũng đủ cho cô hạ hỏa.”
“Không, không, đừng mà...” Trương Thiến trợn mắt, ra sức lắc đầu, hoảng sợ hét lên. Cô ta nhìn gương mặt tuy đẹp trai nhưng rất dữ trợn trước mặt mình, đau khổ hét lên: “Tôi nói.”
“Chỉ thế thôi?” Nghe cô ta tự thuật xong, mặt Đằng Duệ tối sầm, nhìn chằm chằm người phụ nữ đang run rẩy trước mặt mình.
“Chỉ vậy thôi, những gì tôi biết tôi đã nói cho anh hết rồi!” Trương Thiến ra sức gật đầu với gương mặt lạnh lẽo đó: “Xin anh hãy thả tôi ra, chuyện này tôi bị người khác lợi dụng.”
“Cô còn dám nói cô bị người khác lợi dụng? Cô cũng lợi dụng người khác đến để phát tiết nỗi hận của mình đấy thôi?” Đằng Duệ cười mỉa, nhìn Trương Thiến im thin thít không dám hó hé. Anh rũ mắt nghĩ một lát, xoay người bước ra khỏi phòng thẩm vấn, anh phải xác nhận một vài chuyện.
Đằng Duệ vừa mới rời khỏi công ty Tiêu Thị không bao lâu thì Trịnh Nhất Tiếu đã dẫn một nhóm người đến. Anh ta đến để đón Tiêu Ngữ Yên đi tham gia buổi liên hoan của tập đoàn của anh ta, bởi vì bây giờ họ đang là đối tác.
Tiêu Ngữ Yên không ngờ Trịnh Nhất Tiếu sẽ đến đây, cô bối rối điều chỉnh lại tâm trạng của mình trước khi Trịnh Nhất Tiếu đẩy cửa vào. Nếu như tối hôm qua không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cô đã trở thành món quà của anh ta, đương nhiên đây không phải là chuyện quan trọng nhất...
Anh ta thích nhìn con mồi của mình bước từng bước đến cái bẫy của anh ta, quá trình đó làm anh ta thấy thích thú. Hôm nay anh ta đến để xem xem cô gái nhỏ đó thế nào rồi, có giống chú nai con đang sợ hãi không? Nhưng hình như cô vẫn ổn, chỉ hơi tiều tụy mà thôi.
“Tiêu tổng, cô đồng ý tham gia buổi liên hoan của tập đoàn Trịnh Thái là vinh hạnh của chúng tôi.” Anh ta mỉm cười đưa tay về phía cô.
“Trịnh tổng khách sáo quá, được tham gia hoạt động liên hoan của các anh mới là vinh hạnh của chúng tôi.” Tiêu Ngữ Yên mỉm cười, một nụ cười đầy miễn cưỡng. Lúc này cô mới hiểu thực ra xã giao mệt mỏi đến nhường nào nhưng cô không thể như lúc trước muốn khóc là khóc, muốn cười ;à cười. Bây giờ cô phải giả vờ, phải giấu tất cả những điều không vui vào long. Nếu như đây chính là cái giá của sự trưởng thành thì cô tình nguyện không trưởng thành.
Bên trong khách sạn rất náo nhiệt, nhân viên từ tầng giữa trở lên của tập đoàn Trịnh Thái ở thành phố H đều tập trung ở đây. Mọi người đang đắm chìm trong cuộc vui, tổng giám đốc của bọn họ là người rất hào phóng. Có vẻ như hôm nay anh ta rất vui, tuyên bố tăng lương tại chỗ tiếp thêm bầu không khí.
Chỉ có Tiêu Ngữ Yên là lẳng lặng ngồi một chỗ, nhìn nhóm người vui vẻ tưng bừng kia.
Trịnh Nhất Tiếu lén lút ra ngoài khách sạn, bấm gọi cho Tiêu Ngữ Yên: “Tiêu tổng, tôi đang ở ngoài khách sạn chờ cô, cô ra đây một lát đi.”
Tiêu Ngữ Yên ngạc nhiên nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, cô đứng lên ra ngoài ngay. Cô thấy Trịnh Nhất Tiếu đang đút một tay vào túi quần, tay kia thì cầm điếu thuốc, ánh trăng lẳng lặng chiếu lên người anh ta làm toát lên một phong thái kỳ dị.
Thấy Tiêu Ngữ Yên đi ra, anh ta nở nụ cười mê người nói: “Trông Tiêu tổng không được vui lắm nên tôi mới gọi cô ra đây, có muốn đi chỗ nào đó ngồi một lát không?”
“Vậy thì không hay lắm, anh chủ bữa tiệc, vắng mặt lâu sẽ không hay.” Tiêu Ngữ Yên nói.
Trịnh Nhất Tiếu vừa nói vừa lắc đầu: “Thật ra tôi cũng rất ghét việc xã giao. Hay là tối nay chúng ta tìm nơi yên tĩnh, ngồi tâm sự một chút vậy. Cô có thích bãi cát bờ biển không?” Ánh mắt anh ta thản nhiên.
“Cảm ơn Trịnh tổng. Thực ra đúng là hôm nay tôi không có tinh thần lắm, chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi.” Tiêu Ngữ Yên lễ phép từ chối.
“Được rồi, nếu đã vậy thì để tôi đưa cô về. Chuyện bãi cát bờ biển thì lần tới tôi lại hẹn cô, hi vọng sẽ được Tiêu tổng đồng ý.” Trịnh Nhất Tiếu mỉm cười hào phóng, tiện thể hẹn lần sau.
Buổi trưa hôm sau, xe của Đằng Duệ đã đậu trước dãy biệt thự bờ biển, anh nhìn xung quanh một lượt, thấy bức tường màu trắng và cổng sắt thì tiến lên nhấn chuông cửa. Thoáng chốc đã có một người mặc áo đen ra ngoài, vươn đầu đề phòng hỏi: “Anh tìm ai?”
“Tìm ông chủ của các anh.” Đằng Duệ lạnh lùng nói.
“Anh là ai? Ông chủ của chúng tôi không gặp người lạ!” Đối phương nghi ngờ nhìn anh, cảm giác anh không hề có ý định gì tốt đẹp nên định đóng cửa.
Đằng Duệ giữ cửa lại bằng một tay, tay kia bóp cổ đối phương, đẩy mạnh vào trong. Anh đè đối phương lên cửa rồi quay đầu đóng cửa lại, chĩa súng vào đầu anh ta, kéo anh ta vào biệt thự.
Nghe có tiếng động, hai người áo đen trên lầu lao xuống, tay cầm ống sắt phóng về phía Đằng Duệ. Đằng Duệ nổ súng về phía cổ tay anh ta, không có tiếng súng nhưng người đàn ông kia gào to, lấy cổ tay đang chảy máu.
Tên còn lại lắp bắp kinh hãi, ngây người không dám lộn xộn, cứ tưởng Đằng Duệ không dám nổ súng là vì sợ tiếng súng dẫn tới những phiền toái không cần thiết, nhưng không ngờ lại là súng lục giảm thanh.
Đằng Duệ trói vài người xông thẳng lên tầng hai, đẩy cửa tầng hai ra, ngôi nhà vẫn rất tối. Đằng Duệ ra lệnh cho một người kéo rèm cửa, ánh sáng mãnh liệt lập tức tràn vào trong phòng. Trong chốc lát, một chiếc xe lăn trong phòng di chuyển chậm rãi, người ngồi trên xe lăn đeo khăn đen che mặt, nhìn Đằng Duệ, giọng khàn khàn hỏi: “Cậu là ai? Tại sao muốn gặp tôi?”
“Bà là chủ nhân của căn nhà này?” Đằng Duệ không thấy rõ mặt bà ta, anh ném người trong tay mình ra, cầm súng chĩa về phía bà ta, bước từng bước đến chỗ bà ta.
“Phải.” Vẫn là giọng nói khàn khàn ấy, đối diện với khẩu súng trước mặt, bà ta không hề hoảng sợ: “Cậu định làm gì?”
“Bà là người cho người bỏ thuốc Tiêu Ngữ Yên?” Đằng Duệ lạnh lùng chĩa súng vào trán bà ta.
“Đúng vậy.” Người trên xe lăn thoáng trầm mặc rồi mới trả lời lạnh lùng.
Đằng Duệ nhếch miệng, chợt duỗi tay ra, tháo khăn trên mặt bà ta xuống với tốc độ cực nhanh. Anh sững sờ, nhìn người trước mặt, một lúc sau mới trầm giọng nói: “Bà là Thích Nhược Lan? Tại sao lại như vậy?”
Suốt buổi tối hôm qua Đằng Duệ đều điều tra về Thích Nhược Lan. Năm đó bà ta là viên minh châu sáng rực của thành phố H, tài mạo song toàn nhưng bây giờ...
Đối phương cười quái dị, lạnh lùng nói: “Hiếm khi có ai vẫn nhớ rõ tôi! Bộ dạng của tôi làm cậu sợ à?”
Ánh mắt Đằng Duệ sâu thẳm, anh nhíu mày, từ từ buông súng xuống, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Ân oán đời trước của các người tôi mặc kệ... Nhưng nếu lần sau bà vẫn muốn làm Tiêu Ngữ Yên phải tổn thương, tôi sẽ không tha cho bà đâu!”
Nói xong, anh không quay đầu lại, nhanh chóng bước ra khỏi căn nhà này...