Đằng Duệ đã về Bắc Kinh. Mấy ngày nay, điện thoại của Vương Uý vẫn không liên lạc được, tin nhắn thì như chìm dưới đáy biển. Anh muốn kết thúc chuyện này và giải thích cho Tiểu Yên. Sự tức giận cứng đầu của cô khiến anh cảm thấy khó thở và hụt hẫng!
Anh đến thẳng nhà Vương Uý, mẹ Vương Uý nghi ngờ nhìn Đằng Duệ: “Vương Uý nói là đi du lịch rồi, sao cháu lại không biết? Hai đứa đang cãi nhau à?”
Đằng Duệ lạnh nhạt nói: “Không có cãi nhau.”
Hiển nhiên mẹ Vương Uý thở phào nhẹ nhõm, không cãi nhau là được. Tuy rằng hai đứa là một cặp nhưng suốt mấy năm không có nhiều thời gian ở bên nhau, bà ta cũng chưa bao giờ thấy hai đứa cãi nhau lần nào
“Hai đứa cũng không còn trẻ nữa. Năm nay chúng ta hãy lo chuyện kết hôn đi, không thể cứ kéo dài như thế này được.” Mẹ Vương Uý mỉm cười.
“Kết hôn?” Đằng Duệ cau mày suy nghĩ một hồi mới nói: “Bác gái, chuyện là như vậy. Lần này cháu đến đây là để kể cho bác nghe thật ra cháu và Vương Uý không là gì của nhau cả... Không thể kết hôn được.”
“Cháu... Cháu nói cái gì? Ý cháu là sao?” Mặt bà ta biến sắc.
“Vương Uý không muốn kết hôn và cháu cũng thế. Việc của cháu và cô ấy đã kết thúc.” Đằng Duệ đứng lên từ ghế sofa, nhìn thẳng vào Dương Quỳnh, nói ngắn gọn dứt khoát.
“Ý của cháu là Vương Uý không muốn kết hôn?” Điều này cũng có khả năng, bà ta rất hiểu con gái mình, nhưng là một người mẹ, rõ ràng bà ta cảm thấy con gái mình có tình cảm với Đằng Duệ, vậy tại sao lại không muốn kết hôn? “Nếu là như vậy thì cháu có thể yên tâm hai bác sẽ làm công tác tư tưởng cho Vương Uý, vấn đề này sẽ không nghiêm trọng .”
“Đó không chỉ là vấn đề của cô ấy mà với cháu cũng vậy. Cháu không thể liên lạc được với cô ấy. Nếu có thể, hãy nói với cô ấy rằng thỏa thuận của cháu với cô ấy đã kết thúc.”
Đằng Duệ lái xe rời khỏi nhà Vương Uý, anh ước chừng lúc này bố mẹ anh đã biết chuyện và đang đợi anh ở nhà, đang nghĩ ngợi thì điện thoại vang lên, quả nhiên là ba anh – Đằng Bân gọi đến, anh cau mày nhấc máy...
Khi Đằng Duệ bước vào phòng khách, anh thấy Đằng Bân đang ngồi trên sofa với gương mặt tối sầm, mẹ anh là Lý Lan thì nhìn anh với vẻ lo lắng. Đằng Duệ bình tĩnh chào họ rồi ngồi xuống ghế sofa đối diện.
“Dì Dương gọi điện thoại nói con định chia tay với Vương Uý, có chuyện gì sao? Ba muốn nghe con giải thích!” Mắt Đằng Bân lóe vẻ tức giận, uy nghiêm nhìn con trai mình.
“Chia tay thì chia tay, có gì để giải thích đâu? Cùng lắm thì con sẽ cưới một người vợ về cho ba mẹ là được chứ gì?” Đằng Duệ tựa vào lưng ghế sofa, kiên quyết nhìn lại ba mình.
“Con dám hả! Vương Uý là người mà ba tin tưởng, ngoại trừ con bé, con đừng hòng cưới người phụ nữ khác vào nhà họ Đằng này!” Sự uy nghiêm của Đằng Bân bị thách thức nên ông ta cũng tức lên.
“Đằng Duệ, bây giờ mọi người đều biết chúng ta và nhà họ Vương là thông gia. Nếu như chia tay, con nói xem sao hai nhà chúng ta nhìn mặt nhau nữa đây? Hai đứa là người thành mai trúc mã, cuộc hôn nhân này tốt cho con và cả con bé.” Lý Lan dịu dàng thuyết phục.
Đằng Duệ nhíu mày, mặt u ám, cố gắng kiềm chế cảm xúc, không nói nữa, chỉ lắng nghe lời dạy và lẩm bẩm của ba mẹ.
Cuối cùng anh không chịu nổi nữa đứng lên khỏi sofa, ánh mắt sắc bén bắt gặp ánh mắt vẫn sắc bén như cũ của Đằng Bân, không hề nao núng: “Những chuyện con đã quyết thì sẽ không thay đổi! Được rồi, con về đây!” Anh nhấc chân ra cửa.
“Đằng Duệ, ba nói cho con biết, đây là quyết định của hai gia đình chúng ta! Con không có quyền được lựa chọn!” Đằng Bân đứng sau lưng gào lên, anh đập cửa cái “rầm” làm tiếng riết gào của ba anh bị chặn sau cánh cửa.
Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, tuy rằng con đường phía dưới có thể còn gian nan hơn nhưng ít nhất anh có thể tự tin đối mặt với Ngữ Yên. Anh nhớ đến dáng vẻ giận dỗi của cô, lòng lại thấy ấm áp, bất chợt mỉm cười.
Cuối tuần khi Đằng Duệ không có ở đây, Ngữ Yên và Lục Phi Phi đến quán cà phê, Lâm Phàm không có việc gì làm nên đi theo hai người đến quá cà phê, đang trò chuyện sôi nổi thì chuông điện thoại vang lên.
Ngữ Yên cầm lên thì thấy người gọi đến là Trịnh Nhất Tiếu! Cô do dự nhưng vẫn nhấc máy. Giọng Trịnh Nhất Tiếu nghe có vẻ hơi lười, anh ta mời cô ra biển chơi.
Cô sững sờ, cô đã từ chối lời mời của anh mấy lần với nhiều lý do khác nhau, bây giờ cô vẫn phải tìm cớ: “Thôi, hôm nay tôi có hẹn với bạn đại học...”
“Vậy thì bảo bạn đại học đến chơi luôn, đông thì vui hơn mà.” Không ngờ Trịnh Nhất Tiếu lại bật cười thành tiếng.
Ngữ Yên nhìn hai người kia đang tán gẫu đối diện, cười nhẹ nói với điện thoại: “Bọn họ không muốn đi!”
Nhưng không ngờ Lục Phi Phi ngoắc ngoắc lỗ tai vừa nghe đã hô lên: “Cậu định đi đâu? Cậu chưa hỏi ý chúng tớ mà! Số điện thoại của ai? Đưa đây nhanh lên, để tớ tiếp cho...”
Ngữ Yên chớp mắt tuyệt vọng, gằn giọng bảo cô ấy im lặng, cô ấy không thè quan tâm, nói to: “ Cậu chớp mắt cái gì! Đưa điện thoại cho tớ nhanh lên!” Tiêu Ngữ Yên chưa kịp làm gì, cô ta đã chồm người tới giật lấy chiếc điện thoại.
Dường như người ở đầu dây bên kia đã nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, nghe tiếng cười khẽ, cô chợt đỏ mặt. Lúc này Lục Phi Phi đã lấy được điện thoại của cô, Ngữ Yên bất lực nhìn cô ấy, nhìn cô ấy cầm điện thoại nói chuyện với Trịnh Nhất Tiếu.
“Này, tôi là bạn thân của Tiêu Ngữ Yên, anh vừa nói chơi ở đâu? Du thuyền? Đi biển sao? Tuyệt, đi thôi, đi thôi. À chúng ta ở quán cà phê XX trên đường XX ... Hẹn gặp lại!” Lục Phi Phi đắc ý cúp điện thoại reo lên: “Tớ thích nhất là đi du thuyền ra biển và bữa tối dưới ánh hoàng hôn, tuyệt thật đấy.”
Ngữ Yên che mặt, đau đớn khóc không ra nước mắt ...
“Đúng vậy, Phi Phi muốn đi rất nhiều nơi, em hãy đi chung với cô ấy đi...” Lâm Phàm ở bên cạnh tốt bụng khuyên cô.
“Im đi, Lâm Phàm! Anh đừng có hùa theo cậu ấy.” Ngữ Yên cực kỳ đau đớn khi thấy Lâm Phàm ăn cây táo rào cây sung.
Cả ba người bước ra khỏi quán cà phê và không ngừng trò chuyện vui vẻ trong lúc đợi xe của Trịnh Nhất Tiếu đến đón.
Lúc này, hai chiếc xe dừng trước cửa, cửa xe mở ra, Lăng Tuấn Ngạn bước xuống. Hôm nay anh ta mặc một bộ vest màu sáng, hơi cau mày, ánh mắt lạnh lùng trang nghiêm, thân hình cao ráo thu hút ánh mắt mọi người.
Cả ba ngừng đùa giỡn và nhìn người đàn ông trước mặt.
Tim Tiêu Ngữ Yên khẽ gợn sóng nhưng sau đó lại biến mất, cô bình tĩnh nhìn về phía xa xa, như không nhìn thấy người mới vừa xuống xe.
Hóa ra bây giờ cô có thể đối xử với Lăn Tuấn Ngạn một cách bình tĩnh như vậy, và anh ấy không còn khiến cô rung động nữa. Thời gian kỳ diệu thật, thì ra đã từng thân mật đến thế mà cũng bị cuốn trôi, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, đầu cô chợt hiện lên hình bóng của một người khác, khuôn mặt lạnh lùng và độc đoán đó, Đằng Duệ đã về Bắc Kinh được mấy ngày, cô chợt thấy lòng mình trống rỗng, cô rất nhớ anh nhưng mắt của cô đầy sự cô đơn và tuyệt vọng
Lăng Tuấn Ngạn cũng thấy Tiêu Ngữ Yên. Cô đứng đó, vẫn không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, gương mặt lạnh như sương. Cô chỉ lạnh lùng nhìn anh ta rồi nhìn về phía xa xăm, nói một cách nhẹ nhàng thì dường như anh và cô chưa từng quen nhau, chứ đừng nói chi là khắc cố ghi tâm.
Họ đã không còn liên quan gì đến nhau nữa! Mắt Lăng Tuấn Ngạn mờ đi, tim anh như bị ai đó cắt thành từnh mảnh...
Lúc này, hai người nước ngoài xuống xe phía sau đã đi tới chỗ Lăng Tuấn Ngạn, Lăng Tuấn Ngạn bình tĩnh lại, nở một nụ cười và theo họ bước vào trong.
Trong đại dương xanh bao la, một chiếc du thuyền sang trọng đang trôi dập dềnh...
Trên boong ở tầng hai của du thuyền, có một bàn với rượu, đồ uống, thức ăn nhẹ, trái cây... Bốn người ngồi quanh bàn.
Ngữ Yên đội một chiếc mũ rơm to và đeo kính râm gần như che mất nửa gương mặt, mái tóc dài xõa dưới vành nói và chiếc khăn choàng cổ màu trắng tung bay trong gió. Sau lưng là biển xanh lấp lánh, ánh nắng vàng và bầu trời trong veo. Những con chim biển tạo thành một bức tranh sơn dầu tươi và đẹp.
Người ngồi cạnh cô là Trịnh Nhất Tiếu, anh ta mặc một bộ quần áo đơn giản màu trắng, trông rất phong độ, kính râm che đi đôi mắt, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên.
Hai người còn lại là Lâm Phàm và Lục Phi Phi. Một lúc sau, Lục Phi Phi chạy đến lan can của con tàu ngắm cảnh, sau đó trở lại bàn ăn đồ ăn vặt, cô ấy bận rộn như vậy, tiếng cười vui vẻ của cô ấy vang vọng.
Trời đã về khuya, mặt trời lặn làm bầu trời hoàng hôn đỏ rực phía chân trời, mặt biển ở phía xa xa nhuốm ánh lửa, ngọn lửa lăn tăn rồi vỡ thành từng mảnh. Mặt biển sáng lấp lánh, đàn hải âu bay vυ't trên bầu trời bao la.
Lúc này, đầu bếp bưng thức ăn lên, Lục Phi Phi kinh ngạc reo hò: “Bữa tối dưới ánh hoàng hôn bắt đầu!” Trịnh Nhất Tiếu khẽ mỉm cười. Sau khi thổi còi, một ban nhạc ba người chợt xuất hiện trên boong tàu tầng một, giọng hát êm tai làm bữa tối dưới hoàng hôn càng lãng mạn hơn...
Đúng lúc này, hai chiếc thuyền cao tốc nhanh chóng tiếp cận du thuyền của họ, thấp thoáng có thể nhìn thấy họ đang cầm súng...
Họ nhanh chóng tiếp cận từ hai bên du thuyền, ép du thuyền phải dừng lại.