Tình Yêu Độc Đoán Của Tổng Tài Mafia

Chương 3: Hoa hồng xanh lam

Ngay khi trèo ra từ cửa sổ nhỏ trong phòng vệ sinh và đáp xuống đất, Thẩm Lạc Vũ liền nghe thấy giọng nói của hai người đàn ông truyền đến, cô vội vàng chui vào bụi hoa bên cạnh ẩn nấp.

“Tôi vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ, một người đàn ông giống như tiên sinh, sao lại thích những bông hồng đó?”

“Điều này cậu cũng không hiểu sao, cái gọi là ý chí kiên cường, giàu lòng hy sinh và tình cảm dịu dàng...”

Phòng kính? Hoa hồng? Thẩm Lạc Vũ cau mày nhìn về hướng hai người đang đi, một luồng cảm xúc không tên đột nhiên trào lên thôi thúc .

Đây là một không gian nhà kính trong suốt, sáng sủa, ấm áp.

Bên trong trồng toàn bộ đều là các loại hoa hồng, trắng tinh như tuyết, hồng diễm như mây, ở giữa còn có màu xanh hiếm thấy, muôn màu muôn vẻ mà toả ra ánh sáng huyền bí, yêu dã rực rỡ...

Cả người Thẩm Lạc Vũ cứng đờ, thiếu chút là quên luôn hô hấp.

Có lần...

Ngạn âu yếm thì thầm vào tai cô: “Sau này đợi anh có tiền, anh nhất định sẽ xây cho em một nhà kính thật lớn, bên trong trồng đủ các loại hoa hồng, em muốn màu gì, anh sẽ trồng cho em màu đó...”

Cô nhớ lúc đó câu trả lời của cô là xanh lam, hoa hồng xanh lam xinh đẹp, huyền bí vẫn luôn là màu cô yêu thích nhất...

Đây chỉ là trùng hợp, hay là...

Thẩm Lạc Vũ căng thẳng giơ tay sờ cổ, nhưng không nắm được thứ gì như mong muốn?

Cô hốt hoảng cúi đầu, “A, dây chuyền của mình!”

Đó là món đồ duy nhất Ngạn để lại cho cô, cô còn đặc biệt làm thêm một cái móc chết, nên sẽ không rớt được, ngoại trừ có người cố ý lấy đi.

“Lãnh Đế Giác!” Nhất định là hắn đã lấy đi!

Trái tim đột nhiên hoảng loạn.

Rốt cuộc anh là ai?

Cô chậm rãi ngồi trên khoảng đất trống, ôm chặt hai đầu gối, ổn định bản thân.

Sau một hồi ngỡ ngàng, nước mắt long lanh bỗng nhiên tràn ra, là Ngạn, Ngạn không chết! Anh ấy nhất định là Ngạn!

Trên chiếc xe công vụ xa xỉ một người đàn ông cao gầy bước xuống.

Gương mặt tuấn tú là sự kết hợp giữa Đông và Tây, tổng thể nhìn lạnh lùng nghiêm nghị, đường nét lại không hề thô kệch, quan sát kỹ lưỡng sẽ thấy tỷ lệ ngũ quan trên khuôn mặt cân đối, nhưng các nét được điêu khắc rất sâu.

Như kiểu một pho tượng, cương quyết, anh tuấn, lại lãnh khốc.

Đôi mắt nheo lại sâu thẳm băng giá, ánh mắt lãnh đạm, làm cho người ta không rét cũng run.

Đôi chân thon dài vững vàng bước ra như thể con báo tàn khốc, cả người đều bốc mùi săn bắn.

Mối nguy hiểm cận kề cũng có thể nhìn thấy, khiến người ta phải lùi lại ba thước.

Nhưng vì sức hấp dẫn chết người đó, không thể không nhấc chân đến gần.

Hắn không phải Ngạn?

Thẩm Lạc Vũ núp trong bóng tối có chút do dự.

Mặc dù đôi lông mày rậm do sách sử phác hoạ, con ngươi đen như ngọc thạch, sống mũi cao thẳng tắp...

Mỗi một chỗ đều giống với Ngạn.

Nhưng Ngạn là người ôn nhu, mà khí chất của họ quả thực cách biệt một trời một vực.

Thời gian chỉ mới năm năm lại có thể khiến một người thay đổi lớn đến vậy sao?

Nhưng còn phòng kính, hoa hồng, làm sao giải thích?

Trong lòng bị nghi hoặc gắt gao níu lấy, mặc kệ như thế nào, cô cũng không thể cứ vậy mà rời đi, cô phải nhanh chóng quay trở về.

Lãnh Đế Giác đi qua, đột nhiên dừng bước.

Dường như hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đôi mắt lạnh nhạt không khỏi híp lại.

“Sao vậy, tiên sinh?” Quản gia Kỳ Liên bên cạnh, vội vàng hỏi.

“Không có gì.” Có lẽ là nhìn nhầm, đôi chân dài tiếp tục bước đi, “Chuyện tôi nhờ cậu điều tra thế nào?”

“À, toàn bộ tài liệu đều đã đặt trong thư phòng của ngài.”

“Ừm.”

“Chỉ là...” Kỳ Liên nhận lấy áo khoác của hắn đưa qua, móc lên giá treo, muốn nói nhưng lại thôi.

“Nói.” Lãnh Đế Giác kéo cà vạt, cởi hai nút áo lộ ra nước da màu đồng thiếc mê người, vẻ mặt vô cùng hấp dẫn, khiến cho Kỳ Liên cũng là nam nhân mà không khỏi nuốt nước miếng.

“Ờ... Cái đó lúc tôi điều tra có phát hiện, bạn trai trước đây của cô ấy với tiên sinh có dáng vẻ... trông rất giống nhau.”

Đôi môi mỏng khẽ cong lên đẹp mắt, hắn không nói không rằng đi về hướng cầu thang.