Kỳ Liên nhìn bóng dáng cao lớn của hắn mà nhún nhún vai, làm quản gia riêng của hắn được năm năm, nhưng đối với anh, hắn vẫn huyền bí, khó hiểu như thế!
“Tổng tài!” Chỗ rẽ ở lầu hai, vài người đàn ông áo đen kính cẩn lễ phép.
“Ừm.” Lãnh Đế Giác nhạt nhẽo đáp, do dự vài giây ở ngoài, sau đó đẩy cửa ra đi vào.
Cánh cửa vừa khép lại, một đống đồ vật bay về phía hắn, hắn theo bản năng vươn tay cản lại, ngay sau đó một bóng dáng thoăn thoắt đã tiến đến tấn công.
Nhanh nhẹn né tránh, đánh trả sắc bén.
Vài cái đấu hắn liền đem người đánh lén chống đỡ lên tường.
“Cô không phải là đối thủ của tôi!” Từ trên cao nhìn xuống, hắn liếc nhìn cô nói.
“Tôi biết.” Đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông trước mặt không thể lường trước, giọng nói của cô khẽ run rẩy.
“Biết? Cũng đừng có kɧıêυ ҡɧí©ɧ tính kiên nhẫn của tôi thêm lần nào nữa!” Cánh tay sắt thép vươn ra chống lên tường, đem cô giam cầm ở trong không gian mơ hồ.
Thẩm Lạc Vũ không khỏi có chút bất an, hai tay cô vòng qua cổ anh, đôi môi đỏ mọng kề sát bên tai hắn, ngọt ngào mềm mại, “Không đâu…”
Cái lưỡi nhỏ nhắn muốn nhân cơ hội quét qua vành tai gợi cảm của hắn, bởi vì mỗi lần cô hôn lên vành tai Ngạn, khuôn mặt tuấn mỹ của anh sẽ đều đỏ bừng.
“Như vậy là tốt nhất!” Hắn khẽ nghiêng đầu, cái lưỡi xinh đẹp đánh lén vừa vặn hôn lên môi hắn.
Thẩm Lạc Vũ kinh ngạc trợn tròn hai mắt, trong đôi mắt đen sâu của Lãnh Đế Giác hiện lên một tia giễu cợt, bàn tay cũng đã thừa dịp luồn qua gáy cô, giữ lấy hôn sâu hơn.
Không nhanh không chậm, quyến rũ mê người, hắn tách đôi môi mỏng run rẩy của cô, trêu chọc đầu lưỡi thơm ngon.
Bộ ngực mềm mại no đủ, dán chặt lên ngực hắn.
Chưa từng có người phụ nữ nào có thể dễ dàng khơi dậy du͙© vọиɠ của hắn như vậy, khiến hắn muốn gấp rút thử đi thử lại.
Hơi nóng thuộc về người đàn ông truyền đến da thịt Thẩm Lạc Vũ, khiến cô bắt đầu tan chảy từ tận đáy lòng.
Không biết là cảm giác xa lạ hay quen thuộc ở trong cơ thể xông lên, cô chỉ biết nụ hôn của hắn và Ngạn rất giống nhau, khiến cô nóng rực mất hồn...
“Tiên sinh...” Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Kỳ Liên đứng trước cửa phát hiện bản thân trong lúc vô tình đã quấy rầy chuyện tốt của người khác, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
“Có chuyện gì?” Lãnh Đế Giác xoay người, vóc dáng cao lớn đem dáng vẻ mơ mơ màng màng của Thẩm Lạc Vũ cùng với bộ đồ ngủ hai dây quyến rũ hoàn toàn che phủ.
“Ngài có điện thoại.” Anh nhanh chóng khôi phục lại phong thái của một quản gia chuyên nghiệp, Kỳ Liên ưu nhã nói xong, hơi hơi cúi đầu và rời đi.
Lãnh Đế Giác sửa sang ống tay áo, quay đầu liếc nhìn Thẩm Lạc Vũ cũng đang bước đi về hướng cửa.
“Lệnh Ngạn!” Tiếng kêu trong trẻo bất ngờ vang lên trong phòng.
Cơ thể hắn bỗng nhiên dừng lại, xoay người, chậm rãi đi tới.
Thẩm Lạc Vũ không khỏi căng thẳng nắm chặt tay, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc từng chút một tiến lại gần.
Vào lúc trái tim cô sắp ngừng đập, hắn bất ngờ đưa tay ra, lấy một chiếc lá xanh trên chiếc váy ngủ ren của cô, chơi đùa trong tay.
“Tôi quên nói với cô, không được rời khỏi căn phòng này khi chưa có sự cho phép của tôi. Bằng không, tôi sẽ rất hối hận khi chuẩn bị những bộ đồ ngủ này cho cô.”
“Đồ khốn nạn!” Hắn đang cảnh cáo cô, nếu còn đi ra khỏi căn phòng này thì sẽ khiến cô ngay cả đồ ngủ cũng không có để mặc?!
“Anh là tên biếи ŧɦái! Hèn hạ!” Cô gào thét với bóng lưng của hắn, “Tại sao không dám thừa nhận, anh chính là Lệnh Ngạn.”
“Tôi là ai? Cô phải là người hiểu rõ nhất. Tiểu thư AY.” Lần này hắn thậm chí cũng không quay đầu lại, giọng nói tràn đầy sự âm u lạnh lẽo và thiếu kiên nhẫn.
“Tôi đương nhiên hiểu rõ! Không phải anh biết rõ tôi là sát thủ muốn gϊếŧ anh sao, vậy tại sao anh còn để cho tôi sống? Còn phòng kính hoa hồng ở hậu viện anh giải thích thế nào? Anh...”
Đùng – Cánh cửa gỗ bị lực mạnh đóng sầm là câu trả lời cho cô, lạnh giá, uy nghiêm đáng sợ.