Cả căn phòng tràn ngập tiếng thở hổn hển và tiếng gầm gừ nhợt nhạt xen lẫn tiếng thúc đẩy nguyên thuỷ nhất...
Thẩm Lạc Vũ lười biếng trở mình, nhưng chợt cảm thấy cả người có chút mất đi trọng tâm, sau đó, nặng nề ngã xuống đất “ầm” một tiếng.
Trong nháy mắt, cô đã nhảy dựng lên, mắt vẫn không mở, nhưng liền bày ra động tác như thể phòng vệ.
Vài giây sau cô mới tỉnh táo một chút, phát hiện bản thân không gặp phải công kích, chỉ là rớt xuống giường mà thôi.
Cô xoa xoa cái mông đau nhức, nhanh chóng đảo mắt nhìn xung quanh.
Chỉ thấy chiếc rèm cửa màu đen tầng tầng lớp lớp đang bao phủ toàn bộ căn phòng đến nỗi u ám.
Căn phòng xa lạ, trang trí xa xỉ, cô lập tức ngửi thấy mùi nguy hiểm, toàn thân căng thẳng đề phòng đứng lên.
Chiếc chăn bạc nhược trên người ngay lúc này cũng tuột xuống, lộ ra vóc dáng có thể nói hoàn mỹ của cô.
Đôi lông mày tinh tế không khỏi nhíu lại, từ lúc nào cô có thói quen ngủ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ?
Đờ đẫn khoảng ba giây, tiếp đó, đủ loại kí ức hôm qua giống như một bộ phim, thoáng chốc nhảy vào trong đầu cô.
Hôm qua là ngày giỗ của Ngạn, cô đến quán bar uống vài ly.
Lảo đảo đi ra gọi taxi, tiếp đó một người đàn ông áo đen đột nhiên xuất hiện ở phía sau lưng cô, cô phản ứng không kịp liền mất đi ý thức...
Sau khi trống rỗng một đoạn, cô hình như nhìn thấy Ngạn...
Sau đó, cô liền tham lam đòi hỏi, mùi vị tuyệt vời đã lâu khiến cô khó mà thoả mãn...
Đôi lông mày xinh đẹp càng nhíu càng chặt, đôi mắt long lanh quét qua chiếc giường lộn xộn.
Chẳng lẽ đêm qua sau khi uống rượu cô đã mất lý trí, tuỳ tiện bắt một tên đàn ông trên đường xem như Ngạn để phát tiết?
Giữa hai chân truyền đến cảm giác hơi đau xa lạ, cùng với mùi xạ hương phảng phất trong không khí, cũng nhắc nhở cho Thẩm Lạc Vũ biết đêm qua rốt cuộc đã làm ra chuyện tốt gì!
Đôi môi đỏ mọng mím chặt không chút do dự, cô phải lập tức rời khỏi chỗ này!
Nhưng quần áo của cô...
Ngắm nhìn bốn phía xung quanh không tìm thấy một mảnh vải, chỉ có một kệ tủ quần áo kiểu Âu đang dựng ở góc phòng.
Cô chạy lại mở ra, cái miệng không khỏi chửi rủa thô lỗ.
Bên trong toàn là đồ ngủ mỏng như cánh ve, vô cùng lộng lẫy quyến rũ, lại không đủ để che đậy cơ thể.
Thật là người đàn ông biếи ŧɦái!
Không có thời gian oán giận, cô thuận tay cầm lấy ba món khoác lên người, sau khi chắc chắn mọi thứ, Thẩm Lạc Vũ nhanh chóng xông ra cửa.
“Xin lỗi, tiểu thư, tổng tài có lệnh cô không thể ra khỏi căn phòng này.” Bốn người đàn ông cao lớn mặc áo đen kính râm ở bên ngoài chắn ngang lối đi của cô.
Xem xét khoảng chừng ba giây, cô phát hiện xác suất bản thân thoát khỏi chỗ này là bằng không, nên bất đắc dĩ phải quay trở lại căn phòng, cánh cửa ở phía sau lưng đóng ầm một tiếng.
Cô vậy mà bị giam cầm!
Điều này hiển nhiên không phải là tình một đêm hay uống say mất trí đơn giản như vậy!
Người đàn ông đêm qua là ai? Tại sao muốn giam cầm cô?
Đột nhiên, trong đầu xuất hiện một gương mặt tuấn tú quen thuộc.
Trong lòng Thẩm Lạc Vũ bỗng nhiên trầm xuống, chẳng lẽ là hắn, người đàn ông ba ngày trước thiếu chút nữa là chết dưới họng súng của cô?
Đồng thời trong đầu cô nhanh chóng hiện lên tin tức của hắn – Lãnh Đế Giác, tổng tài tập đoàn Lãnh thị, nghe nói tính tình lãnh khốc tuyệt tình, từ trước đến nay thủ đoạn sắc bén và tàn nhẫn, tiếp nhận chỉ vỏn vẹn năm năm đã bành trướng Lãnh thị ra gấp ba, hơn nữa tài chính chứng khoán còn độc chiếm hai phần ba thành phố X...
Xem ra, tình hình của bản thân hiện giờ rất không ổn, phải nhanh chóng thoát khỏi đây.
Cửa chính không ra được, vậy cửa sổ cũng được.
Nhưng rèm cửa kéo ra rất nặng, cô phát hiện cửa sổ lại bị người ta khoá trái ở bên ngoài.
Chẳng lẽ cứ như vậy mà ngồi chờ chết?
Mi tâm của Thẩm Lạc Vũ cau chặt, ánh mắt liếc nhìn về phía phòng vệ sinh ở góc phòng.
“Này, chú Vương, chú lại đi phòng kính chăm sóc số hoa cảnh kia sao?”
“Ha ha, đúng vậy, số hoa đó đều là bảo bối của tiên sinh, tôi cũng không dám qua loa...”
Ngay khi trèo ra từ cửa sổ nhỏ trong phòng vệ sinh và đáp xuống đất, Thẩm Lạc Vũ liền nghe thấy giọng nói của hai người đàn ông truyền đến, cô vội vàng chui vào bụi hoa bên cạnh ẩn nấp.