Tình Yêu Độc Đoán Của Tổng Tài Mafia

Chương 22: Ngày cưới sắp đến

Lãnh Đế Giác không nhịn được đưa tay ra, những ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp thoát tục.

“Chủ tịch...” Vệ sĩ áo đen vừa mở cửa, đúng lúc trông thấy trên mặt hắn thoáng hiện lên một vẻ dịu dàng.

Lãnh Đế Giác khẽ cau mày, hất tay như thể không hài lòng với sự làm phiền của anh ta.

Ngay sau đó, hắn ôm Thẩm Lạc Vũ đang ngủ say xuống xe.

“Ngạn…” Nghe được một tiếng gọi yếu ớt, thân hình cao lớn đột ngột đứng lại.

Người trong ngực ngọ nguậy cái đầu, tìm một tư thế thoải mái rồi tiếp tục ngủ ngon lành.

Đôi môi mỏng hơi cong lên, đôi mắt đen sâu thẳm loé lên một tia cưng chiều.

Lãnh Đế Giác lại sải bước đi.

...

Từng đợt hương hoa lan toả kèm theo từng tiếng chim hót lanh lảnh, đã đánh thức giấc ngủ của Thẩm Lạc Vũ.

Trong phút chốc khiến cô có hơi bần thần.

Tấm rèm xanh lam tung bay phấp phới trong gió như những gợn sóng của sóng biển...

Cảnh vật quen thuộc dần dần xua tan sự bối rối trong đôi mắt xinh đẹp của cô.

Tối qua, cô đã ngủ quên trên xe!

Thẩm Lạc Vũ liếc qua, nhìn đầu giường, lập tức trợn trừng hai mắt!

Ôi mẹ ơi!

Là một bó hoa yêu nữ lam sắc, xinh đẹp mê người không thể tả, hương hoa thoang thoảng lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong phòng.

Cộc cộc cộc — — tiếng gõ cửa lịch sự vang lên.

“Mời vào... a, đợi một chút.” Cô cúi đầu, thấy mình đang mặc trên người một chiếc váy ngủ rất kiệm vải, vội vàng đổi giọng, ngăn cản người ngoài cửa đi vào.

Phải gió thiệt chứ! Ai đã thay đồ cho cô?

“Quần áo của cô đâu?” Quan sát thấy căn phòng tự nhiên trống trơ, cô không khỏi nhíu mày.

Bộ quần áo cô mặc hôm qua, bao gồm cả những món đồ mua sắm ở trung tâm thương mại hôm đó, lại không thấy nữa.

Cạch, cánh cửa lúc này bị đẩy ra, trong tình huống khẩn cấp, cô chỉ đành kéo ga giường bọc mình lại.

Một nhóm người bước vào.

Kỳ Liên đi phía trước, theo ngay sau hắn là năm sáu các cô gái.

“Các người...”

“Cô Thẩm, đây là lễ phục Lãnh tiên sinh đã chuẩn bị cho cô. Mời cô tắm rửa xong, sau đó hãy mặc thử!” Kỳ Liên cung kính bước tới, dâng hộp quà được bọc gói tinh xảo trong tay.

Thẩm Lạc Vũ ngớ người.

“Lễ phục? Sao Lãnh tiên sinh phải đưa lễ phục mới cho tôi? Những món đồ ban đầu của tôi đâu?”

Trên mặt Kỳ Liên nở một nụ cười chuyên nghiệp, “Tối nay, tiên sinh phải tham dự một buổi tiệc quan trọng, cần cô Thẩm đi cùng. Về những món đồ ban đầu của cô, tiên sinh nói cô không thích, đã kêu tôi vứt hết rồi.”

“Tôi không nói không thích mà.” Thẩm Lạc Vũ nheo mày, “Thậm chí, tôi còn chưa mở chúng.”

“Cô Thẩm đã lười mở, chẳng phải là không thích sao?”

“Không phải.” Thẩm Lạc Vũ lắc đầu, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào.

Thật ra, lúc mua cô cũng không nhìn rõ mấy món đồ đó, lúc về lại lười lựa ra, nên đã chất đống vào góc.

Chỉ lúc cần dùng đến, cô mới lựa ra trong đó một hoặc hai món đồ.

Nhưng quả thực là cô vẫn đang dùng chúng!

Cũng thật đáng tiếc khi cứ như vậy mà vứt chúng đi, Thẩm Lạc Vũ nhắm chặt hai hàng mi dài, thầm thở dài một tiếng.

Rồi mới nhận lấy hộp quà Kỳ Liên mang tới, đặt sang một bên.

Sau khi thấy vậy, trong mắt Kỳ Liên thoáng hiện lên tia nghi ngờ, nhưng vẫn phải làm tròn nghĩa vụ, chỉ về đống đồ phía sau giới thiệu: “Ở đây có vài đôi giày, vài chiếc túi xách rất hợp với bộ lễ phục, cô Thẩm có thể tự mình chọn lựa.”

Hắn lại chỉ về mấy hộp quà nói: “Trang sức cũng ở trong đó.”

“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Lạc Vũ liếc nhìn sơ mấy món đồ đó, rồi gật đầu.

Kỳ Liên cũng không nói gì, nhưng nhìn ánh mắt Thẩm Lạc Vũ, hiển nhiên đã mang đến cho hắn một ánh nhìn khác.

Chẳng trách thái độ của tiên sinh nhà hắn đối với cô ngày càng lạ.

Cô gái này thực sự rất đặc biệt, những thứ mà mọi phụ nữ đều ham muốn, cô lại không chút mảy may quan tâm!

Nhưng càng thế này, thì sự tồn tại của cô càng nguy hiểm đối với tiên sinh.