Kỳ Liên khẽ gật đầu, đang toan rời khỏi thì...
“Đợi chút.”
Hắn dừng bước, khó hiểu nhìn Thẩm Lạc Vũ, “Cô còn việc gì sao?”
Thẩm Lạc Vũ gật đầu, chỉ chỉ vào bông hồng trên đầu giường. “Xin hỏi, đó là...”
“Ồ, đó là do đích thân tiên sinh ra lệnh mang đến.”
“Vậy xin anh chuyển lời với anh ta rằng, sau này đừng bảo người ta mang hoa đến nữa.”
“Tại sao? Cô Thẩm không thích?”
“Không phải, hoa đẹp nhất là khi lớn lên trong đất, cắt bỏ chúng chẳng khác nào bóp chết sinh mạng chúng, một bông hồng héo có gì mà đẹp?”
Á? Đây là lần đầu hắn nghe được từ trong miệng một người phụ nữ đưa ra lí luận như vậy về hoa, khóe miệng Kỳ Liên vô thức co giật.
...
“Cô ấy thực sự nói vậy à?” Giọng nói thành thật vang lên trong phòng sách rộng lớn, ngữ khí nghiền ngẫm nhiều hơn hờn dỗi.
“Dạ.” Kỳ Liên gật đầu.
Song lại hy vọng tiên sinh đừng thực sự sa vào một người phụ nữ vô vị này.
“Một bông hồng héo…” Lãnh Đế Giác thấp giọng lặp lại, trên thế giới, cũng chỉ có người phụ nữ Thẩm Lạc Vũ này là so sánh vậy thôi.
Cô thật là, càng ngày càng thú vị, thú vị đến mức khiến hắn không nỡ thả cô!
Cặp mắt đen sắc bén liếc ra ngoài cửa sổ, dừng trên bóng dáng xanh lam bên cạnh hồ hoa, ngập tràn hào quang chiếm hữu.
“Tiên sinh…” Kỳ Liên chưa bao giờ trông thấy vẻ mặt như vậy của chủ tử, mới không khỏi lo lắng gọi.
“Việc kêu cậu điều tra thế nào?” Hắn quay lại, vẻ mặt như thường lệ, giọng nói đầy sự uy nghiêm nhất quán.
Kỳ Liên thở phào nhẹ nhõm, có lẽ vừa rồi hắn đã nhìn nhầm.
“Quả nhiên không ngoài dự đoán của tiên sinh, những chuyện này đều do La thị gây ra.”
“Hừ, nếu Lãnh gia Doãn gia liên hôn thành công, thì ngay cả cơ hội cuối cùng để họ trở lại cũng không có, làm sao họ có thể dễ dàng từ bỏ.” Môi mỏng hơi cong, đôi mắt đen sâu thẳm lại liếc ra ngoài cửa sổ.
“Còn nữa...” Kỳ Liên vừa nói vừa đưa một tập tài liệu đến.
“Bọn họ đã dốc toàn lực thuê sát thủ Dạ Lang. Đây là thông tin của anh ta. Theo như điều tra, sở dĩ cô Thẩm nhanh chóng nhảy vọt trong giới sát thủ, chính là nhờ sự huấn luyện của anh ta.”
“…” Thân hình cường tráng lười biếng dựa lưng vào sô pha, đôi mắt đen am hiểu thâm thúy lướt nhìn một lượt thông tin của Dạ Lang, nhưng vẫn không nói một lời.
“Một mình Dạ Lang đã rất khó đối phó. Tôi chỉ sợ, nếu chỗ chúng ta lại có nội gián của anh ta, thì...” Kỳ Liên khom người, hạ giọng.
Nội gián? Đôi lông mày anh tuấn nhíu lại, tiếp tục hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.
Cô sẽ là nội gián của Dạ Lang sao?
Hay là cô sẽ gϊếŧ hắn thêm lần nữa?
Hai đầu mày anh đĩnh càng nhíu chặt hơn.
...
Sự thật rất nhanh đã được chứng minh, Thẩm Lạc Vũ không những không phải nội gián của Dạ Lang, mà cục diện lại hoàn toàn ngược lại.
Mà nguyên nhân của tất cả mọi chuyện đều do bản năng nghề nghiệp của sát thủ, là phản ứng trực giác không thể tự chủ của cơ thể.
Trong buổi yến tiệc tối hôm đó, lúc Thẩm Lạc Vũ nhận ra người phục vụ cao lớn kia là Dạ Lang, anh đã nhắm chuẩn họng súng giấu dưới khay vào Lãnh Đế Giác.
Vậy mà cô lại phạm một sai lầm chết người — — đó là nhầm hắn với Ngạn.
Trong phút chốc, cảm xúc lấn át lý trí, lẽ ra cô nên có cách đối phó tốt hơn, nhưng lúc đó lòng người rối loạn, cô liền lao về phía Lãnh Đế Giác.
Cô bắt gặp đôi mắt luôn xám xịt khó lường của hắn đang nhìn cô đầy vẻ kinh ngạc, rồi cô cũng dần dần bất tỉnh...
Lãnh Đế Giác ôm lấy cô, bộ lễ phục bằng lụa cao cấp cũng ướt đẫm máu tươi, vừa nhìn đã giật mình.
Đôi mắt mê hoặc đột nhiên trừng lớn, nhịp tim dường như cũng ngừng đập ngay lúc đó.
Người đàn ông nhìn chằm chằm người đang bất tỉnh, môi mỏng run lên, khi đôi môi mấp máy, hắn liền có ý thức vào giây phút đó, hét lên: “Thẩm Lạc Vũ, em không được phép chết! Có nghe thấy không? Tôi không cho phép em chết!”