Đây là khách sạn có bể suối nước nóng sinh thái gần như nguyên sinh, được xây dựng trên núi với tầm nhìn rộng rãi, các phòng nghỉ đều được tạo dựng từ guốc gỗ thô, bên cạnh chính là phong cảnh suối nước nóng tự nhiên tuyệt đẹp.
Trong lúc Thẩm Lạc Vũ và Lãnh Đế Giác chỉ đơn giản là ăn tối, thì sắc trời đã hoàn toàn đen mịt.
Trong suối nước nóng tự nhiên tràn ngập hơi nước mờ ảo, hai người mỗi người chiếm một góc.
Thẩm Lạc Vũ dựa vào tảng đá nhắm nghiền hai mắt, hai gò má ửng hồng còn đọng lại những giọt nước mắt trong suốt như pha lê.
Một vụ gϊếŧ người đẫm máu khiến cô hoàn toàn giác ngộ, Lãnh Đế Giác không phải Ngạn.
Ngạn lương thiện như một thiên sứ, nhưng hắn là một con ác quỷ lộ liễu.
Hoá ra cô vẫn luôn tự lừa dối bản thân, không tin rằng Ngạn thực sự đã chết, nên đã lấy hắn làm chỗ dựa tinh thần cho mình...
Cô thật ngu ngốc, cô thật sự rất ngu ngốc!
Lãnh Đế Giác lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt sắc bén chỉ có thể nhìn thấy đường nét của cô qua làn sương, nhưng sự xa cách của cô lại quá rõ ràng.
Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ bị một người phụ nữ chán ghét như vậy, trong lòng hắn dâng lên một chút tức giận.
“Qua đây!”
Mệnh lệnh lạnh lùng mang uy quyền tối cao, bắt mọi người phải tuân theo.
Nhưng Thẩm Lạc Vũ không hề nhúc nhích, thậm chí mắt cũng không mở.
Cô sẽ không tiếp cận hắn nữa, vì hắn không phải là Ngạn, bây giờ giữa bọn họ chỉ có hiệp ước một tháng.
Vài tiếng dòng nước không ổn định lanh lảnh, sau một khắc cô liền bị cánh tay cường tráng của người đàn ông ôm lấy, hơi nóng cơ thể xuyên qua lớp vải như đang thiêu đốt cô, chiếc khăn tắm cũng bị một bàn tay khác của hắn nhẹ nhàng kéo ra, ném trên mặt nước.
Chỉ trong chốc lát, thân thể mềm mại của Thẩm Lạc Vũ đã triệt để ngã vào trong l*иg ngực trần trụi của người đàn ông.
“Buông tôi ra!” Cô dùng sức chống đẩy cơ ngực rắn chắc của hắn, không muốn có bất kỳ mối quan hệ thân mật như da kề da cùng với người đàn ông này.
Cho dù lúc này hô hấp của cô có chút rối loạn, ngay cả nhịp tim cũng có chút không đều.
Mái tóc đẹp búi lên lỏng lẻo, theo động tác thô bạo của cô liền rơi tán loạn lên bả vai trắng nõn mềm mại, che khuất đi nửa khuôn mặt xinh đẹp.
Cô giống như một con gấu túi nóng nảy trong vòng tay của hắn, cực kỳ đáng yêu.
Lúc này, trong đầu Thẩm Lạc Vũ chỉ có một ý niệm, hắn không phải Ngạn, vì thế bọn họ không nên thân mật như vậy.
Cô tiếp tục vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi sự giam cầm của hắn.
Mãi cho đến khi một tiếng cười trầm thấp từ trên đầu truyền đến.
Cô ngẩng đầu lên, lại bắt gặp cặp mắt đen láy mập mờ, với ý cười trêu đùa của Lãnh Đế Giác, sâu thẳm như biển, giữ kín như bưng.
Đó là sự chế giễu dành cho cô, Thẩm Lạc Vũ khẽ cau mày, trong lòng vừa xấu hổ vừa khó chịu, cô há miệng cắn vào bả vai trần của hắn.
Ánh mắt Lãnh Đế Giác nhíu chặt, đôi môi mỏng lập tức khẽ nhếch lên nói:
"Người phụ nữ ngốc, tôi chỉ muốn mời em cùng ngắm sao.”
Thẩm Lạc Vũ đột nhiên sửng sốt, ngắm sao?
Câu nói này nghe rất quen, Ngạn đã từng đứng dưới ánh hoàng hôn buông xuống, nụ cười rạng rỡ nói với cô: “Chúng ta đi ngắm sao đi.”
Cuối cùng hai người đã ngớ ngẩn leo lên núi, ngắm sao nguyên một đêm...
“Tầm nhìn ở đây rất tuyệt, có thể ngắm hết bầu trời đầy sao.” Giọng nói trầm thấp cắt đứt dòng suy tư trong Thẩm Lạc Vũ, nói rồi, hắn lại ôm cô về vị trí ban đầu.
Cô chỉ trông thấy ánh trăng sâu lắng với những ngôi sao lấp lánh tĩnh lặng, đang trút xuống như thể dòng nước, cùng với những làn hơi nước dệt nên những hoạ tiết hoa văn tuyệt đẹp.
Có chút quầng sáng mờ ảo nhưng lại rõ ràng.
“Người ta nói, các vì sao là hiện thân của các linh hồn, sau khi con người chết đi, họ sẽ bay lên trời, trở thành những ngôi sao. Vì vậy, chúng sẽ vui vẻ vì có thể tiếp tục bảo vệ những người thân yêu, sẽ cô đơn vì không thể hòa nhập với những người thân yêu...”
Giọng nói thành thật thốt ra, vang bên tai cô, đột nhiên, tim Thẩm Lạc Vũ thắt chặt.
Cô quay đầu, thấy trên khuôn mặt anh tuấn hiếm khi nở một nụ cười dịu dàng.
Mà cảm thấy có thứ gì đó đang xâu xé trái tim mình.