“Im đi! Im đi! Tại sao lại nói những lời này? Tại sao?” Những lời này Ngạn đã từng nói, chúng không nên phát ra từ miệng hắn, không nên!
“Vì sao không thể nói? Muốn nghe không? Còn có...” Cảm nhận bàn tay nhỏ đang túm lấy hắn hơi run lên, ánh mắt Lãnh Đế Giác chợt tối sầm nhìn cô.
“Cũng có người nói, ánh sáng của các vì sao đến từ ngoài không gian hàng trăm triệu năm trước, chúng không ngừng chạy, chạy nhanh về phía trước, cuối cùng chạy vào thế giới của chúng ta...”
Bàn tay nhỏ bé túm lấy hắn càng ngày càng chặt, “Đủ rồi!”
Cô vừa hét vừa đẩy hắn ra, hung dữ trừng mắt nhìn hắn la lớn: “Anh là ai? Rốt cuộc anh là ai?”
Hắn nhất định phải khiến cô phát điên giữa hiện thực và ảo tượng sao?
Rốt cuộc hắn có biết, nói những lời này sẽ khiến cô xem hắn là Ngạn một lần nữa hay không? Hay hắn căn bản đang cố ý?
Ngay từ đầu, hắn đã muốn làm một vị thần, kiểm soát cuộc sống của cô, thì hắn thực sự không phải Ngạn, không phải!
Hắn không ngờ cô lại có phản ứng kích động như vậy, cặp mắt ưng hơi nheo lại, cứ nhìn chằm chằm vào cô, điểm tối trong mắt dần dần biến thành một vực sâu không đáy.
Trên thế giới, thật sự có người phụ nữ như vậy sao?
Năm năm qua, trong lòng cô vẫn nhớ người đàn ông kia, sẵn sàng vì anh ta làm bất cứ điều gì, thậm chí còn nhớ từng lời nói, hành động của anh ta.
Điều này khiến trái tim tĩnh mịch trước nay của hắn, không khỏi dâng trào một cảm giác ghen tị.
“Đừng giả điên giả dại nữa!” Hắn cáu kỉnh đứng dậy, đi về phía mép hồ bơi, cơ thể trần trụi hoàn toàn bại lộ dưới ánh trăng, dáng người hoàn mỹ như một bức pho tượng La Mã.
Nhưng trong mắt Thẩm Lạc Vũ lúc này, lại không thể khơi dậy một tia du͙© vọиɠ nào, đối với bóng dáng quen thuộc kia.
Cô cứng người một lúc lâu, đứng ngơ ngác như vậy, đột nhiên hình như không thể chấp nhận được, hai tay nắm thành quyền, mím môi thật chặt, như thể sợ mình sẽ mất tự chủ mà khóc thành tiếng hoặc là suy sụp hét lên.
Cô nhớ, thám tử cô thuê đã từng nói: “Sở dĩ cái chết của Lệnh Ngạn chưa được công bố, là vì có một gia tộc lớn đứng sau lưng anh, đã đứng ra ngăn chặn toàn bộ thông tin về anh.”
Cô nghĩ, có lẽ Ngạn chỉ bị gia tộc của anh bắt đi, chứ không thực sự bị tai nạn.
Nhưng sau khi nhìn thấy Lãnh Đế Giác giống hệt với Ngạn, cô đã xem hắn là anh, cũng xem những cảm giác rung động mà hắn mang đến cho cô là điều hiển nhiên.
Nhưng sau vài ngày quen nhau, cô phát hiện mình đang tự lừa dối mình.
Dù cho tai nạn xe khiến Ngạn mất đi trí nhớ, nó cũng sẽ không biến anh thành một con quỷ kiêu ngạo độc ác như này.
Nhưng vừa rồi, tại sao hắn lại nói những lời giống hệt như Ngạn? Lẽ nào chỉ là trùng hợp thôi sao?
Làm sao cô có thể thuyết phục trái tim mình lại rung động một lần nữa?
“A…” Cuối cùng không nhịn được cô đã hét lên.
Thân hình cao lớn bước ra khỏi bể suối nước nóng dừng lại, quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, dáng vẻ bất lực đó khiến tim hắn như có thứ gì đó nện một cái.
Hắn thấp giọng chửi thề một tiếng, sau liền quay lại vớt cô lên khỏi mặt nước.
“Không cần anh lo.” Cô bướng bỉnh muốn thoát khỏi vòng tay hắn.
“Đừng động đậy!” Hắn thấp giọng ra lệnh, rồi ôm cô chặt hơn.
Nhiệt độ cơ thể nóng rực làm dịu bớt cơn lạnh lẽo trong nội tâm cô, cô bình tĩnh lại, không kiềm chế được đã áp cơ thể lại gần hắn, muốn hấp thụ thêm nhiều hơi ấm từ hắn.
...
“Ngạn, cẩn thận! Đừng...”
Nửa đêm, Lãnh Đế Giác bị giật mình tỉnh giấc bởi những tiếng nói mớ ngắt quãng, hắn bật đèn, nhìn thấy khuôn mặt người đối diện đều đỏ bừng, bộ đồ ngủ cũng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Hắn không khỏi nhíu mày, đưa tay sờ lên trán cô, cơn nóng hổi ngay lập tức truyền vào lòng bàn tay hắn.
“Này!” Hắn vỗ nhẹ vào má cô, cố gắng đánh thức cô dậy.
“Ưʍ...” Thẩm Lạc Vũ thở gấp xoay người, ý thức mơ hồ, mở mắt lại nhắm mắt.
“Đáng chết!” Hắn vội đứng dậy, lấy một chiếc khăn nhúng nước, cởi bộ đồ ngủ để hạ nhiệt cho cô.
Nghĩ đến ánh mắt bướng bỉnh với vẻ mặt bất lực của cô, hắn không khỏi thở dài.
Là hắn đã bức cô quá sao?
Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy có chút hối hận về việc mình đã làm.