Chiếc xe khởi động, Thẩm Lạc Vũ cũng từ trong nỗi buồn nhợt nhạt trở lại bình thường.
Chiếc ô tô màu bạc ở trong gương chiếu hậu liền bám đuôi theo.
“Thắt dây an toàn, ngồi vững.” Đôi mắt diều hâu sắc bén liếc nhìn chiếc xe màu bạc khinh thường.
Chân vừa đạp ga, xe của bọn họ liền lao vυ't như tên lửa, chiếc xe màu bạc phía sau lập tức chạy như điên bám theo.
“Sợ không?” Lãnh Đế Giác nhếch miệng liếc nhìn cô một cái.
Thẩm Lạc Vũ cũng đáp lại hắn một nụ cười nhạt không kém.
“Rất tốt.” Hắn khẽ gật đầu, trên đôi lông mày kiêu ngạo hiện lên một tia hài lòng.
Ngón tay thon dài bấm vào nút liên lạc trước mặt.
“Đi theo phía sau lo liệu hậu sự.” Hắn ra lệnh ngắn gọn.
Người ở đầu dây bên kia cung kính nhận lệnh, một nòng súng ngắm chuẩn xác trong chiếc xe màu xám đang bám theo sau chiếc xe thể thao màu bạc nhanh chóng thu lại.
Sau một hồi truy đuổi, người ngồi trong chiếc xe màu bạc có chút không kiên nhẫn.
Đùng --- Đùng --- nhiều phát súng vang lên, viên đạn đã lưu lại một vết lõm trên cửa sổ phía sau.
Một trận cuồng phong kèm theo tiếng súng liên hồi, Lãnh Đế Giác hơi giảm tốc độ xe.
Bàn tay lớn vươn ra, hắn đưa một khẩu súng khác đến trước mặt Thẩm Lạc Vũ.
“Bây giờ tôi sẽ quay đầu lại, sử dụng khẩu súng của cô giải quyết bọn chúng.” Giọng nói trầm thấp, êm dịu cất lên một cách lười biếng nhưng lại có sức mạnh như đường tăng đọc chú.
Nói xong, hắn cũng không cho cô thời gian để trả lời.
Sau khi đột ngột bẻ lái, chiếc xe thể thao màu đen vẽ một vòng cung hoàn hảo trên con đường, hoàn thành một khúc cua 360 độ.
Cùng lúc đó, Thẩm Lạc Vũ cũng nghiêng người ra ngoài cửa sổ xe.
Đùng đùng đùng ——
Ba phát súng vang lên, sau đó là ba tiếng khóc thê lương truyền đến.
Tài xế điều khiển chiếc xe thể thao màu bạc và hai tay súng nhoài người ra khỏi cửa sổ xe đều bị bắn chết.
Nếu như để ý kỹ sẽ thấy mỗi người đều bị bắn ngay giữa mi tâm.
Chiếc xe đang chạy quá tốc độ đột nhiên mất lái, đâm vào lan can một bên sườn, lăn xuống sườn đồi, bùng một tiếng nổ lớn rồi bốc cháy, phút chốc hóa thành tro bụi.
“Dọn dẹp sạch sẽ bọn chúng.” Hắn nhấn nút liên lạc, đưa ra chỉ thị.
Lãnh Đế Giác dựa cơ thể khổng lồ vào lưng ghế, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn vẻ mặt hơi tức giận của cô không chớp mắt.
“Cảm thấy thế nào?”
Cô hung hăng trừng mắt nhìn hắn, “Tôi không giống mấy người xem việc gϊếŧ chóc là thú vui!”
Hắn lập tức quay đầu xe, đưa bọn họ vào đường cùng không phải bạn chết thì chính là tôi chết!
Nếu không phải bị hắn ép buộc theo kiểu đùa giỡn mạng sống này, cô sẽ không xuống tay tàn nhẫn như vậy.
Hắn chính là một con quỷ!
“Haha...” Hắn thấp giọng cười, nụ cười mê hoặc chết người.
Và cô thực sự muốn đập tan nụ cười chết tiệt đó bằng một cú đấm.
Hắn lại lần nữa khởi động xe, chiếc xe thể thao tăng tốc trên con đường rộng lớn.
Lúc này, bầu trời đang bị bao phủ bởi một mảng ánh sáng đỏ cam, mê hoặc mà đẫm máu...
Đôi mắt quyến rũ, vô thức liếc nhìn Thẩm Lạc Vũ đang trầm mặc đặt hai tay trên đùi.
Hàng mi dài khẽ động, khóe miệng khẽ nhếch, một nụ cười thâm thúy từ giữa hai môi ép ra.
Chính mắt thấy cô chơi súng thành thạo giống như chơi game, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến việc gϊếŧ người, còn buồn rầu lâu như vậy.
Hắn cho rằng sinh ra trong địa ngục tăm tối, mỗi người đều luyện thành một trái tim lạnh lùng, coi mạng người không ra gì, tình tiết lúc sáng, chỉ là ngụy trang của cô.
Hoá ra, cô thật sự chưa mất đi nhân tính!
“Tôi dẫn em đến một nơi tốt.” Lãnh Đế Giác đột nhiên nói, vẻ lười biếng vẫn lộ ra vẻ uy quyền không thể chối cãi.
“Không cần!” Mặc dù biết mình không khống chế được hành vi của hắn, nhưng Thẩm Lạc Vũ vẫn lạnh lùng cự tuyệt.
Đôi mắt đen của cô nhẹ nhàng liếc qua nhìn, chiếc xe thể thao màu đen đi theo đường cũ, rời khỏi thành phố và dần dần lái vào vùng núi tươi mát.
Thời gian đã bước vào đầu mùa thu, phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, thấy tràn ngập những cây xanh điểm xuyết những lá đỏ.
Cảnh đẹp trước mắt, khiến tâm trạng chán nản của Thẩm Lạc Vũ bắt đầu dịu đi một chút.
Thậm chí, khi nhìn thấy suối nước nóng tự nhiên được bao quanh bởi rừng phong rực lửa, cô hoàn toàn bị sững sờ, trên đời lại có một nơi đẹp như vậy!