Triệu Hàm Chương nhận mệnh giang hai tay ôm lấy Triệu nhị lang, vỗ lưng hắn an ủi.
Một lúc lâu, Triệu nhị lang mới chậm rãi ngừng khóc, nhút nhát sợ sệt mở to mắt nhìn Triệu Hàm Chương: “Người……”
Hắn hoài nghi nhìn nàng: “Người là a tỷ của ta?”
Triệu Hàm Chương trong lòng kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh: “Ta không nhớ rõ, nhưng bọn họ nói là vậy đó.”
Nàng đánh giá Triệu nhị lang từ trên xuống dưới, nói: “Ở trong trí nhớ ta gặp qua đệ, hình như nhiều năm trước đệ đứng ở trên hòn non bộ trong hoa viên đi tiểu ngược chiều gió, cuối cùng tiểu lên trên đầu người khác?”
Vương thị ho khan dữ dội: “Đó là chuyện của hai năm trước, Tam Nương con nhớ kém, lúc ấy đệ đệ con vẫn còn nhỏ……”
Triệu nhị thiếu gia không đỏ mặt ngại ngùng, ở trong trí nhớ có hạn của hắn cũng nhớ rõ chuyện này, hắn vui vẻ, gật đầu mạnh: “Đúng vậy, chính là đệ, bởi vì việc này, a tỷ cầm roi đuổi theo đệ hai con phố, bắt được đệ, tỷ liền đánh một trận.”
Hắn theo bản năng duỗi tay sờ sờ mông, có chút ủy khuất, “Đau quá.”
Triệu Hàm Chương: “…… Hiện tại còn đau?”
Triệu nhị thiếu gia gật đầu.
Triệu Hàm Chương duỗi tay chọc chọc đầu gối hắn: “Còn chỗ này?”
Triệu nhị lang rít gào “Tê” một tiếng, sắc mặt đau đớn run lên, cả người nhịn không được co rụt lại.
Vương thị thấy vậy, không khỏi đau lòng cho nhi tử.
Triệu Hàm Chương thu hồi ngón tay, cùng Thính Hà nói: “Đi dọn dẹp gian phòng bên cạnh, để Nhị thiếu gia ở chỗ đây với ta, sai người ra phủ đi mời đại phu, quỳ lâu như vậy, chân đó mà chữa trị không tốt, liền quỳ hỏng mất.”
Thính Hà đồng ý.
Vương thị có chút chần chờ nói: “Nhị Lang tuy rằng tâm trí trẻ con, nhưng tuổi không nhỏ, hắn ở trong viện con không tốt cho danh tiếng con lắm?”
“Ai dám nói gì sao? Ở phòng bên cạnh thôi, cũng không phải cùng một phòng ở.” Triệu Hàm Chương nói: “Nếu đều giống nhau thì đệ ấy ở luôn trong phòng con đi, đệ ấy ở phòng bên cạnh con cũng không yên tâm.”
Vương thị cũng sợ hắn bị lừa làm chuyện sai trái, cho nên Triệu Hàm Chương khuyên nhủ bà liền đáp ứng.
Đôi tay Triệu nhị lang che đầu gối đau, xác nhận: “Người chính là a tỷ của ta!”
Chỉ có a tỷ mới chọc chỗ đau của hắn như thế này.
Triệu Hàm Chương có chút khó hiểu nhìn hắn, cũng không biết nên khen hắn thông minh, hay chê hắn ngu dốt.
Nàng thật sự hoài nghi, tại sao lại dễ dàng tin tưởng nàng như vậy?
Triệu nhị lang ở trong Thanh Di Các, người đứng đầu Triệu gia - Triệu Trường Dư không nói câu gì, những người khác có ý kiến cũng chỉ có thể nghẹn trong họng, chỉ là Triệu đại cô vẫn đang quỳ trong từ đường.