Đừng nghĩ nữ nhi bà mới mười bốn tuổi, nhưng bà so với nàng trước kia lớn hơn hai tuổi.
Triệu Hàm Chương không thể nào gọi “Nương” được, lại không muốn nhìn bà khóc, cho nên vội nắm tay bà, đổi đề tài: “Nhị đệ thế nào rồi?”
Nước mắt Vương thị ngừng rơi, dùng khăn lau khô nước mắt nói: “Còn ở trong từ đường quỳ, lần này hắn làm tổ phụ nổi giận, phải bị xử phạt.”
Bà dừng một chút, hạ thấp giọng nói: “Không chỉ có Nhị Lang, Đại Nương của nhị phòng cũng đi theo quỳ trong từ đường, tuy tổ phụ con không ngăn cản chúng ta cung cấp đồ ăn, lại không cho hắn ra khỏi từ đường, mỗi ngày không chỉ có quỳ, còn phải học gia huấn cùng gia phả, con cũng biết, Nhị Lang ngu dốt, gia phả còn có thể từ từ học thuộc, gia huấn lại là……”
Triệu Hàm Chương trong lòng trầm tư suy nghĩ, Nhị Lang, cũng chính là đệ đệ nguyên thân Triệu Vĩnh, năm nay mới mười hai tuổi.
Nàng nghĩ nghĩ, nhìn về phía Thính Hà: “Ngươi đi tìm Thành bá, liền nói ta uống thuốc liền nằm nghỉ, trong lúc ngủ thϊếp đi, cả người đổ mồ hôi kêu Nhị Lang, cầu hắn để Nhị Lang tới gặp ta.”
Thính Hà nhìn sắc mặt hồng hào của tiểu thư, muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu, vẫn là cúi đầu đồng ý.
Thanh cô cô đi theo Vương thị tới lập tức nói: “Ta đi cùng ngươi.”
Vương thị thấp thỏm không thôi, hỏi Triệu Hàm Chương: “Như vậy chẳng khác gì lừa gạt tổ phụ con, nếu tổ phụ con biết được……”
Triệu Hàm Chương trấn an bà nói: “Không có việc gì, có chuyện gì trong viện có thể giấu tổ phụ sao? Nếu người không muốn, sẽ bảo Thành bá từ chối.”
Thành bá không có từ chối, vì thế Triệu nhị thiếu gia sắc mặt tái nhợt, quỳ đến mức không thể đứng thẳng, được người đỡ đưa đến Thanh Di Các của Triệu Hàm Chương, trong từ đường chỉ còn lại Triệu đại cô - Triệu Hòa Uyển.
Triệu nhị thiếu gia được người đỡ vào phòng, trừ bỏ trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên Triệu Hàm Chương nhìn thấy người đệ đệ này.
Thiếu niên mười hai tuổi vóc người cao lớn, khuôn mặt mũm mĩm mập mạp, vừa vào cửa, ánh mắt va chạm tỷ tỷ ngồi dựa ở trên giường, không hề báo trước, hắn há miệng liền khóc thét lên, “A tỷ, a tỷ, oa ——”
Triệu Hàm Chương sửng sốt, Vương thị cũng bắt đầu khóc, chạy chậm tiến lên ôm lấy nhi tử, “Nhị Lang a……”
Triệu nhị lang càng khóc to hơn, nước mắt chảy ròng ròng như đê vỡ nước sông chảy ào ào trên mặt, đôi mắt nhắm chặt, bị hạ nhân đỡ đi đến mép giường, lại gần Triệu Hàm Chương tiếng khóc mới bắt đầu nhỏ lại, nhưng hắn vẫn khóc rất thương tâm.
Một bên khóc, một bên miễn cưỡng mở to mắt nhìn Triệu Hàm Chương, liếc nhìn nàng một cái, khóc càng lớn hơn.
Triệu Hàm Chương:……