Ngụy Tấn Người Ăn Cơm

Chương 4.2: Triệu nhị lang

Trần thái y xách theo hòm thuốc tiến vào, thấy một tiểu cô nương đang ngồi ở trên giường ăn điểm tâm, thấy hắn tới còn vẫy tay: “Trần thái y, ngài muốn dùng chút trà bánh không?”

Trần thái y:……

Hắn hoài nghi nhìn về phía Thành bá: “Đây là Tam Nương trong phủ?”

“Vâng.” Tuy Thành bá cũng kinh ngạc, nhưng nhanh chóng thu liễm sự ngạc nhiên, khom lưng nói: “Mời thái y khám cho Tam Nương.”

Trần thái y chỉ có thể tiến lên, Triệu Hàm Chương cũng ngoan ngoãn, buông điểm tâm vươn tay ra, hỏi cái gì đáp cái đó.

“Tam Nương không nhớ gì sao?”

“Cũng không phải, mơ hồ có thể nhớ tới một ít chuyện.” Triệu Hàm Chương nói: “Trong đầu luôn xuất hiện hình ảnh có người chạy tới bẩm báo Nhị Lang ra khỏi thành, nhưng ngay sau đó là một mảnh hỗn loạn, nghĩ đến liền đau đầu, tim đập nhanh hơn.”

Trần thái y bắt mạch nhìn chằm chằm nàng, hỏi: “Người nọ ở đâu? Có thể biết hắn ta là ai không?”

Triệu Hàm Chương liền thở dài: “Trừ bỏ Nhị Lang, còn lại đều mơ hồ, cả nha hoàn đến báo tin, ta chỉ nhớ rõ diện mạo, không nhớ rõ tên.”

“Cả cha mẹ cùng huynh đệ tỷ muội cũng không nhớ rõ?”

Triệu Hàm Chương liền thở dài lên tiếng, quan tâm hỏi: “Không biết khi nào ta có thể nhớ lại, mẫu thân mỗi ngày tới gặp ta đều khóc, hôm nay khó khăn mới dỗ người về phòng nghỉ ngơi.”

Trần thái y nhìn nàng trầm mặc một lúc lâu, thu hồi tay nói: “Tam tiểu thư hãy nghỉ ngơi tốt, nếu nhớ không ra liền không cần ép mình nhớ, để tránh bệnh tình nặng thêm.”

Hắn nói: “Trước tiên cô nương dưỡng cơ thể tốt, đến lúc đó tự nhiên sẽ nhớ ra.”

Triệu Hàm Chương trong lòng nghĩ như vậy, ngoan ngoãn gật đầu lên tiếng “Đúng vậy”.

Trần thái y viết một đơn thuốc rồi rời đi, Thành bá hướng Triệu Hàm Chương khom khom lưng, tiễn Trần thái y ra cửa.

Trần thái y chân trước mới vừa đi, sau lưng mẫu thân Vương thị của tiểu cô nương liền vội vàng tới, đôi mắt bà sưng đỏ, rõ ràng sau khi bị Triệu Hàm Chương khuyên trở về lại khóc.

Vừa vào cửa bà nhìn chằm chằm Triệu Hàm Chương, bước nhanh tiến lên, “Tam Nương, Trần thái y nói như thế nào?”

Triệu Hàm Chương dựa vào trên giường, giả bộ suy yếu, “Thái y nói không quá nghiêm trọng, chỉ là không nhớ những chuyện trước đó.”

Đôi mắt Vương thị lại đỏ, bà lôi kéo tay Triệu Hàm Chương và rơi lệ: “Nữ nhi đáng thương của nương……”

Triệu Hàm Chương để bà nắm lấy, làm trò trước mặt bà, hai chữ mẫu thân làm thế nào cũng phát âm được, nương của nguyên thân cùng nàng sấp xỉ tuổi nhau, trên thực tế cũng đúng vậy.