Các trưởng bối nhị phòng cũng ngồi không yên.
Trong bữa cơm tối, người trong nhị phòng dắt tay nhau mà đến, nga, trừ bỏ vị thúc tổ phụ nàng chưa từng gặp mặt.
Đồ ăn mới mang lên bàn, Triệu Hàm Chương thoải mái sai người nâng nàng đến bên cạnh bàn, mới vừa ngồi xuống liền có hạ nhân tiến vào bẩm: “Nhị phu nhân, Tam tiểu thư, đại lão gia cùng đại phu nhân đưa Nhị tiểu thư, Tứ tiểu thư lại thăm Tam tiểu thư.”
Triệu Hàm Chương nhìn về phía Vương thị.
Vương thị buông đũa xuống, dùng khăn lau miệng nói: “Mời bọn họ vào đi.”
Nếu chỉ là Nhị phu nhân cùng Tứ tiểu thư lại đây, đại phòng có thể viện cớ như lần trước để không thấy, nhưng trưởng bối lại đây, không thể đóng cửa không đón tiếp được.
Vương thị ngồi vào bàn chờ, Triệu nhị thiếu gia tranh thủ thời gian ăn hết món này đến món khác, sau đó ngoan ngoãn đặt tay trên đầu gối ngồi xuống, có thể thấy được lễ nghi không tồi, trong nhà đã dạy hắn.
Triệu Tế mang theo thê nữ tiến vào, Vương thị miễn cưỡng dẫn Nhị Lang đứng dậy chào hỏi.
Chỉ có Triệu Hàm Chương vì chân bị thương mà ngồi yên trên giường, cũng không nhúc nhích.
Triệu Tế vừa bước vào đã nhìn thấy nàng, ông nhìn nàng chằm chằm, đối diện là ánh mắt tò mò của Triệu Hàm Chương.
Triệu Hàm Chương không chút nào che giấu ánh mắt dò xét của mình, cực kỳ kiêu ngạo nhìn Triệu Tế, lại nhìn tức phụ ông, sau đó đi nhìn hai tiểu cô nương đi phía sau hắn.
Triệu Tế bị nàng nhìn đến cả kinh, đây là cảm giác xa lạ không quen biết.…
Triệu Tế mày nhíu lại, chẳng lẽ thật sự mất trí nhớ?
Đánh giá một nhà bốn người, Triệu Hàm Chương chậm rãi đối chiếu bọn họ với thôn tin trong trí nhớ, cùng mộc lúc quá nhiều ký ức hiện lên, làm nàng đau đầu đến muốn vỡ ra, Triệu Hàm Chương sắc mặt tái nhợt, cái trán hơi hơi đổ mồ hôi.
Triệu Tế đang nhìn nàng, là người đầu tiên phát hiện nàng khác thường, sửng sốt một chút vội vàng hỏi, “Tam Nương làm sao vậy?”
Thính Hà cũng phát hiện, vội vàng bước tới đỡ Triệu Hàm Chương, nôn nóng nói: “Tam tiểu thư có phải lại đau đầu sao?”
Loại đau đớn này đối với Triệu Hàm Chương không tính là gì, nàng có thể nhịn được, nhưng……
Đối với ánh mắt hoài nghi đánh giá của Triệu Tế, Triệu Hàm Chương nghĩ, tại sao nàng phải nhẫn nhịn?
Vì thế nàng buông bổ cánh cửa ký ức, những ký ức cùng cảm xúc trào dâng, sắc mặt nháy mắt tái nhợt như tuyết, trán ứa mồ hôi lạnh, nàng buồn nôn, không ngừng phun ra……
Phản ứng kịch liệt như này không giống giả bộ chút nào.