“Khanh Khanh, hôm nay em thật khác.”
Thương Lục nói một câu khiến cho Dung Khanh run run, nàng mờ mịt nhìn Thương Lục:
“Chỗ nào không giống?”
Nàng vừa dứt lời, người đàn ông đã vươn tay xoa trên đôi môi sắc tình của nàng, cả người Dung Khanh cứng lại đứng nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích.
Lòng bàn tay mềm mại cọ xát trên môi, Thương Lục giật giật, còn chưa đến lúc, phải chờ nàng tốt nghiệp cấp ba đã.
Chỉ có điều không thể đυ.ng thì không đυ.ng, nhưng không có nghĩa là hắn không thể làm một số chuyện khác. Người đàn ông tiến lên hai bước, nhìn từ trên môi thiếu nữ xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.
Trong lòng Dung Khanh run lên, dường như mở miệng theo bản năng:
“Em bị muộn rồi.”
Nói xong nàng nhắm hai mắt thoạt nhìn lo lắng cực kỳ, Thương Lục nghe vậy bật cười, tiến lên nắm tay thiếu nữ đi xuống dưới lầu, lúc này anh cả Hứa Triều Ngôn và anh ba Lục Dã cũng đã ngồi ở bàn cơm.
Thấy nàng tới, ánh mắt hai người đồng loạt nhìn về phía này.
“Anh trai, buổi sáng tốt lành.”
Tiếng nói của thiếu nữ thanh thuý, Hứa Triều Ngôn chỉ lên tiếng ánh mắt xẹt qua chỗ hai người nắm tay nhau, Thương Lục thấy không trách nắm chặt tay thiếu nữ:
“Khanh Khanh, em không nói buổi sáng tốt lành với anh.”
“Buổi sáng tốt lành, anh hai.”
Giọng nói mềm mại có vài phần hờn dỗi, tâm tình của Thương Lục rất tốt.
Dung Khanh thấy vậy không nói nên lời, nhìn không ra Thương Lục này còn là một người thích tranh sủng.
Cũng may là, hai người kia yên lặng không nói câu nào, Dung Khanh nhẹ nhàng thở ra, ăn hết bữa sáng chuẩn bị đến trường, hôm nay là Hứa Triều Ngôn đưa nàng đi.
Ngồi ở đầu hơi lạnh đang dịch chuyển bên cạnh nàng, Dung Khanh cảm thấy mùa hè nàng sẽ không cần sợ hãi sẽ nóng bức nữa.
Hứa Triều Ngôn nói:
"Tiểu Khanh Nhi, biểu hiện hôm nay của em, anh trai rất thất vọng."
Người đàn ông nãy giờ không nói gì đột nhiên mở miệng, Dung Khanh sững sờ lập tức nghĩ đến những cái kia trong trí nhớ của nguyên thân, Hứa Triều Ngôn nói đưa nàng tới trường, nàng không nên tạo khoảng cách xa như vậy với hắn mới đúng.
Dung Khanh lấy lại tinh thần, vội vàng nhào vào trong l*иg ngực của người đàn ông, có vẻ hơi chật vật nở nụ cười:
"Thật xin lỗi anh trai, đêm qua ngủ không ngon, cho nên có hơi buồn ngủ."
Nàng nói xong, giống như con mèo nhỏ cọ xát lên cổ của Hứa Triều Ngôn, sợi tóc của thiếu nữ mềm mại, hắn vươn tay ôm lấy eo của thiếu nữ, tay dùng sức ấn nàng ngồi trên đùi mình.
Bàn tay không an phận du tẩu trên người cô gái, Dung Khanh cảm thấy run lên, rõ ràng đã cách một lớp quần áo nhưng nàng vẫn cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay của người đàn ông.
Hứa Triều Ngôn nói, một tay ôm lấy eo của nàng, mắt nhìn cô gái có vài phần ý cười:
"Vậy à?"
Dung Khanh hôn lên khóe môi người đàn ông một cái, dáng vẻ nịnh nọt khiến cho Hứa Triều Ngôn cong môi bật cười. Trong mắt hắn hiện lên một loại cảm xúc khiến cho Dung Khanh không thể hiểu nổi, thế nhưng cũng bởi vì như vậy, Dung Khanh mới cảm thấy sợ hãi.