Tay của Hứa Triều Ngôn không biết đã chuyển qua lưng của cô gái từ lúc nào, nàng căng thẳng, không biết nên làm như thế nào cho phải.
"Anh trai...."
Câu nói phía sau bị chặn lại, xúc giác trên môi khiến cho Dung Khanh thấy căng thẳng, nàng không nghĩ tới Dung Khanh ở nơi này của bọn họ ấy vậy mà lại đóng vai như thế này.
Thảo nào bọn hắn phải chờ tới mười tám tuổi, chờ đến khi tốt nghiệp, một khi nàng trưởng thành, cuối cùng cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của bọn hắn rồi.
"Đủ rồi anh trai..... Không thở được."
Dung Khanh đẩy ra, giọng nói có hơi khàn khàn, quả nhiên sau khi thi xong vẫn nên rời đi ngay lập tức.
Dung Khanh nghĩ tới đây, cảm thấy hơi bình tĩnh một chút, cũng may lần trước nàng viết địa chỉ thư thông báo trúng tuyển là ở nơi khác chứ không phải trong nhà.
....
Xuống xe, Dung Khanh chỉ cảm thấy mình giống như đã tránh được một kiếp nạn, trường trung học số 7 là trường cấp 3 tốt nhất trong thành phố, thành tích của nguyên thân vô cùng tốt, ở trong mắt của người khác là một con mọt sách xinh đẹp.
Nàng mím môi, dựa theo trí nhớ của nguyên thân đi tới lớp học, Dung Khanh lúc này mới ý thức được thế giới thực và thế giới này có sự khác biệt, trong trí nhớ của nguyên thân thì đây là một nơi cao cấp, giống như tinh cầu cấp cao, khoa học kỹ thuật phát triển hơn bao giờ hết.
Chỉ là ở thế giới này vẫn giữ lại bên trong trường học như thế giới thực: trường học, bạn học, bàn học, giáo viên.
Ngồi cùng bàn với Dung Khanh là một nam sinh, tính ra cậu trai này giống như thanh mai trúc mã của nàng, nàng và cậu thanh mai trúc mã này quan hệ thật sự không thể nói là tốt.
Thiếu niên liếc mắt một cái Dung Khanh cười nhạt một tiếng, Dung Khanh ngừng một lát không nói gì, vốn dĩ hai người cũng không thể nói quá hai câu.
Chờ Dung Khanh ngồi xuống mới nhớ ra, thiếu niên này là nam chính trong một cuốn sách khác, nguyên văn nói là hắn đối với nữ chính nhất kiến chung tình, đối với con mọt sách ngồi cùng bàn là mình thì rất phiền muộn.
Đối mặt.
Dung Khanh mím môi, lấy sách ra đọc, đôi môi đỏ đóng đóng mở mở, Cố Bách Xuyên ở bên cạnh nhìn thấy miệng lưỡi có chút khô, hắn biết người bạn ngồi cùng bàn này của mình, bao giờ cũng ngẩng mặt lên trời, mắt nhìn thẳng sách của mình, cuộc sống của nàng hình như chi có đọc sách.
Chỉ là hiện tại, đôi môi hơi sưng đỏ của nàng mời gọi hắn, thấy thế nào cũng không vừa mắt.
Nhưng hắn không nói gì, ánh mắt rời đi, trong lòng thầm mắng chính mình không có tiền đồ.
Suy cho cùng cũng là nhan sắc của nam chính, ánh mắt của Dung Khanh lướt qua Cố Bách Xuyên, chỉ nhìn thấy chỗ của hắn bị cặp sách che khuất, giống như một cái lều trại nhỏ.
Dung Khanh:….
Đã tê rần.
.