Mẹ của anh hai là người bình thường, có thể nói là ra đời cùng năm cùng tháng với anh ba, mẹ của anh hai không kết hôn với cha của bọn họ, anh ba cũng như vậy.
Thế nhưng tất cả mọi người chẳng qua là vui đùa một chút mà thôi, đúng lúc nhà họ Thương cần một người thừa kế, nhà họ Lục không bằng lòng từ bỏ Lục Dã thiên tài này.
Nàng vốn dĩ nên dọn ra ngoài vào hai ngày này, chỉ là không biết vì cái gì mà cuối cùng biến thành chính mình mở ra nơi này. Dung Khanh cũng không phải người ngốc, mặc dù nàng không biết nữ chính vì cái gì mà hết lần này tới lần khác cứ canh chừng nàng không thả, nhưng lúc này bất kể là thế nào cũng không thể dọn ra ngoài nữa rồi.
Thế nhưng nghĩ tới đây khiến cho Dung Khanh lại cảm thấy đau đầu, nếu như nhớ không lầm, thì mấy anh em nhà họ Thương này cũng đều nhìn nàng chằm chằm, chỉ đợi đến một ngày kia nàng trưởng thành là có thể ăn nàng vào bụng.
Thật sự có thể nói là, trước có sói sau có hổ, nàng bị kẹp ở giữa trong ngoài đều không phải người.
Thật tê, chết rồi thì chết thôi, lại còn xuyên vào một người không được nói trong thế giới này, thật sự là sợ nàng chết không đủ hả.
Mới vừa rửa mặt xong cửa phòng đã bị gõ vang, Dung Khanh theo bản năng run lên một cái, cho đến khi phản ứng lại mới nhớ ra chắc là người hầu đi lên gọi nàng dậy, hôm nay còn phải đi học, Dung Khanh thở dài nghe lời đi mở cửa.
Người tới đứng ở cửa nhưng không đi vào, Dung Khanh trố mắt một lúc lâu mới lục tìm từ trí nhớ của nguyên thân về ký ức của người này.
Anh hai của nguyên thân, Thương Lục.
“Dậy rất sớm nhỉ.”
Giọng nói của người đàn ông mang theo vài phần ý vị không rõ tên.
Dung Khanh nhìn tay hắn còn đang ngừng ở giữa không trung, nghe vậy ngừng lại một chút, trong lòng hơi run rẩy, đột nhiên nhớ tới quá khứ mười mấy năm của nguyên thân, phòng ngủ trước nay đều không khoá, nói cách khác những người này đều có thể tuỳ ý ra vào phòng nàng không nói, ngay cả….
“Anh hai sao lại ở đây?”
Dung Khanh dừng một chút, nhìn người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu trước mắt ra vẻ bình tĩnh mở miệng. Thương Lục nhíu mày, nhìn lông mi thiếu nữ đang run rẩy, dáng vẻ lo lắng không thôi thực sự là đáng yêu.
“Anh không thể tới sao?”
Thương Lục nói, giọng nói có chút ái muội, Dung Khanh vội vàng lắc đầu nhìn hắn:
“Không phải, anh trai đương nhiên có thể tới.”
Thương Lục khẽ cười, nhìn nàng không chớp mắt, Dung Khanh cũng không đoán ra được người anh trai này đến tột cùng là muốn làm gì.
Trong nguyên văn, người anh trai này của nguyên thân là cố chấp nhất, tuổi còn trẻ đã tiếp nhận gia nghiệp không nói, thậm chí còn thi đỗ trường đại học nổi tiếng nhất trong nước.
Năm nay Dung Khanh học lớp 12, hè này sẽ tốt nghiệp, đây cũng là lý do mà nàng lựa chọn ngay lúc này dọn ra ngoài.