“Nhưng chúng ta có thể cố gắng hết sức để làm chính mình trong đống những quy tắc đó.”
Cô cố gắng giải thích cho Matthew hiểu.
“Ví dụ như lấy lòng những người lớn đặt ra quy tắc, bọn họ sẽ quý mến em, từ đó vô thức thiên vị em hơn.” Hạ Thiên đề nghị nói: “Cũng ví dụ như dùng hoá chất và dụng cụ để diệt trừ động vật gây hại chứ không phải làm ra hành động mà người lớn không thích, bọn họ sẽ khen thưởng em.”
“Có lẽ em vẫn chưa hiểu được ý nghĩa tồn tại của các quy tắc… Nhưng vì lợi ích của chính mình, không bị đánh, được khen thưởng, em đừng làm những chuyện khiến người lớn chán ghét, như vậy có được không? Ít nhất thì em sẽ có kẹo sữa ăn, cũng được người khác che chở.”
Chỉ có điều dường như Matthew hoàn toàn không để tâm.
Đôi mắt màu xanh biển vẫn luôn một mực khoá chặt lấy Hạ Thiên, cậu bé nhìn cô, quan sát cô như thể Hạ Thiên là một con mồi hay một bức tranh đáng để nghiên cứu. Chỉ là cậu bé đã nhìn cô suốt một ngày rồi, chẳng lẽ vẫn chưa có kết luận gì hay sao?
Hạ Thiên không khỏi có chút nản lòng.
Cô không biết liệu Matthew có nghe hiểu hoặc là có nghe lọt tai hay không, dù sao thì cậu bé sẽ không đáp lại lời cô nói.
Dù sao cũng không thể để cô chăm lo cho Matthew Dennehy đến khi đầy mức thiện cảm được chứ!
Thôi quên đi, cứ từng bước một mà làm.
Từ khi bắt đầu đến giờ vẫn chưa đầy hai mươi bốn tiếng, cô vẫn còn rất nhiều thời gian để khám phá suy nghĩ và quỹ đạo hành vi của Matthew.
“Dọn xong rồi thì đi thôi.” Hạ Thiên điều chỉnh lại giọng điệu thoải mái: “Nếu có lần sau... Chị mong em đừng đập chết bất kỳ con vật nào bằng tay không nữa, Matthew nhé. Có rất nhiều cách để giải quyết, chúng ta sẽ chọn một cách không khiến người khác sợ hãi, được chứ?”
May mà thủ đoạn "hủy thi diệt tích" của cô nhanh nhẹn cao siêu.
Tuyết đọng rửa sạch vết máu, bùn đất che khuất vết bẩn khiến cho hai đứa nhóc nhìn qua như vừa chơi một trận tuyết đã đời ở trong vườn mới làm cho cả người ướt sũng lại dính đầy bùn đất. Bà Pitt thấy vậy thì vui vẻ: “Hai thiên thần nhỏ nghịch ngợm này, lại đẻ thêm việc cho chị Smith rồi.”
“Bọn cháu sẽ không gây thêm phiền toái cho bà Smith đâu ạ.”
Hạ Thiên nghiêm túc trả lời: “Cháu sẽ sử dụng máy giặt!”
Bà Pitt rất vui mừng: “Ôi chao, thật đúng là một đứa trẻ ngoan!”
Giá cả của những năm 80 không cao, mỗi lần Hạ Thiên hỗ trợ lao động thì có thể nhận được năm mươi xu Mỹ tiền tiêu vặt, vậy mà hôm nay bà Pitt không chỉ cho bọn họ một đô la mà còn tặng Hạ Thiên và Matthew mỗi người một chai soda.
Sau khi bọn họ đi ra ngoài, Hạ Thiên bèn giúp Matthew mở nắp chai soda ra.
“Em thấy chưa?” Cô đưa chai soda cho Matthew: “Nếu hành vi gϊếŧ hại chuột đồng của em bị phát hiện thì chắc chắn làm gì có soda miễn phí mà uống. Chúng ta uống xong rồi hãy về.”
Bình thường bà Smith còn lâu mới mua soda cho đám trẻ mà mình nhận nuôi uống! Nếu để Frank và đám đàn em của cậu ta nhìn thấy thì kiểu gì cũng sẽ bị cướp mất.
Matthew ngoan ngoãn nhận lấy chai soda mà Hạ Thiên đưa tới, giơ đến bên miệng uống một ngụm.
“Thế nào?” Hạ Thiên cười tủm tỉm hỏi.
Cô cũng chưa từng được uống thử Coca Cola của mấy thập niên trước. Hạ Thiên mở nắp, vừa mới đưa đến bên miệng thì lại chợt nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống vang lên bên tai.