Nam Chính Trong Phim Kinh Dị Đều Yêu Ta

Chương 18: Ác ma của cô (17)

Không sợ hãi, không áy náy, cũng không phiền muộn sau khi kinh ngạc nhận ra mình đã phạm sai lầm. Đối với Matthew Dennehy mà nói, nhiệm vụ mà cậu bé được giao là dọn dẹp khu vườn, do đó giữa gϊếŧ chết một con vật vô tội và dọn sạch tuyệt đọng chẳng có gì khác nhau.

Vài phút trước Hạ Thiên còn đang thán phục trước dung mạo của Matthew, vậy mà ngay sau đó, cậu bé đã lập tức chứng mình cho cô thấy mình hoàn toàn xứng đáng với hình tượng hung thủ trong nguyên tác.

Dưới vỏ bọc của thiên thần cất chứa linh hồn của ác ma.

Hạ Thiên chớp mắt, lấy lại tinh thần.

Cô nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất và tiến lại gần Matthew, sau đó nắm lấy một nắm tuyết rồi lau lên khuôn mặt của cậu. Tuyết trắng chạm phải da thịt nhanh chóng tan thành nước, nương theo nước đá, Hạ Thiên sơ lược giúp cậu bé cũng như chính mình lau đi vết máu trên mặt và tóc, sau đó lại dùng bùn đất dưới lớp tuyết đọng phủ lên dấu vết bị bắn văng lên quần áo.

"Không để bà Pitt nhìn thấy là được.” Hạ Thiên hạ giọng: “Bà ấy sẽ sợ lắm.”

Matthew không có bất kỳ phản hồi nào, để mặc Hạ Thiên xử lý.

Sau khi Hạ Thiên che giấu vết máu trên người xong thì lại nhanh chóng chôn thi thể của con chuột đồng bị đập nát đi, sau đó còn lần lượt xúc đi lớp tuyết bị dính máu.

Cô đã từng đọc nhiều trường hợp liên quan đến gϊếŧ người hàng loạt, rất nhiều ví dụ từng nói, hầu hết những kẻ gϊếŧ người hàng loạt có nhân cách phản xã hội ngay từ nhỏ đã có hành vi hành hạ và ngược đãi động vật nhỏ. Hành vi của Matthew Dennehy quá điển hình, cậu bé thậm chí còn tiến xa hơn cả những kẻ gϊếŧ người ở ngoài đời thực… Ít nhất thì đám phạm nhân kia vẫn còn có thể giao tiếp được thuở còn thơ ấu, còn Hạ Thiên chỉ thấy mình bây giờ chẳng khác nào đang gần gũi lấy lòng, cố gắng sưởi ấm một cục đá cả.

Vì cô có động lực nên việc dọn sạch khu vườn cũng nhanh chóng hơn bao giờ hết.

Hạ Thiên thu dọn xong tất cả các dấu vết, toàn bộ quá trình khiến cô sản sinh ra một loại ảo giác giúp phạm nhân gϊếŧ người hủy thi diệt tích vớ vẩn. Cô thở hồng hộc trở về bên cạnh Matthew, từ đầu đến cuối, cậu bé vẫn vô cùng "ngoan ngoãn" đứng tại chỗ, nếu không phải cậu bé vẫn còn đang hô hấp thì nhìn chẳng khác nào một bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ.

"Nếu sau này em có nhìn thấy mấy loại động vật gây hại như chuột hay chuột đồng thì có thể chọn cách xử lý bằng thuốc." Cô nói: “Người lớn không thích nhìn thấy cảnh tượng máu thịt bay tán loạn đâu, họ sẽ vì vậy mà đối xử với em như quái vật, sau đó sẽ tìm cách diệt trừ em giống như Frank, như vậy sẽ không tốt cho em. Nếu cả hai cách đều có thể xử lý được động vật gây hại, tại sao lại không lựa chọn cách mà bọn họ thích chứ?”

Khi Hạ Thiên nói những lời này thì bàn tay cô đều đang run rẩy.

Không phải vì cô sợ hãi mà là sau khi chứng kiến cảnh tượng đẫm máu, Adrenaline theo bản năng tăng lên, tốc độ nói của cô cũng nhanh hơn ngày thường rất nhiều.

"Thế giới này có một khuôn khổ, Matthew."

Hạ Thiên khoa tay múa chân ở trong không khí, vẽ ra một cái khung.

"Con người rất giả dối, họ quy định ra luật pháp, đạo đức và các quy tắc chi tiết khác, nếu hành vi của ai vượt quá khung này thì sẽ bị trừng phạt." Cô nói nhanh như gió: “Ví dụ như bà Smith không cho phép trong nhà nảy sinh mâu thuẫn, Frank vi phạm nên cậu ta phải chịu sự trừng phạt.”