[Mục tiêu công lược: Matthew Dennehy, độ thiện cảm +1, giá trị hắc hoá -1, giá trị hắc hóa hiện tại: 89, độ thiện cảm: 3]
Bàn tay cầm chai soda của cô bỗng khựng lại.
Không chỉ độ hảo cảm gia tăng mà cả giá trị hắc hóa cũng giảm!
Việc độ thiện cảm của cậu bé tăng cũng là điều dễ hiểu mà thôi… Dù có là lễ Giáng sinh hay vào năm mới thì bọn họ cũng rất khó có thể uống được Coca, nhận được thứ quý hiếm thế này có thể tính là nhu cầu của Matthew đã được thoả mãn.
Còn về giá trị hắc hóa này...
Chẳng lẽ là bởi vì cậu bé nghe lọt tai sao?
Chuyện duy nhất mà Hạ Thiên có thể nghĩ thông suốt đó là sau khi hành vi gϊếŧ hại động vật được cô che đậy kỹ càng, bà Pitt không phát hiện ra cho nên bọn họ nhận được phần thưởng. Vô số những hành vi liên tiếp đã làm Matthew ý thức được lời khuyên và đề nghị của Hạ Thiên là đúng, vậy nên cậu bé đã lựa chọn tiếp thu lời nói của cô.
Nếu đây là sự thật thì điều đó chứng tỏ, dưới vẻ ngoài thờ ơ lãnh đảm, đầu óc của Matthew vô cùng tỉnh táo.
Cậu bé sẽ quan sát, xem xét, đánh giá thế giới bên ngoài và đi đến kết luận của riêng mình, từ đó có thể chứng minh rằng Matthew cũng có khả năng học tập tuyệt vời như những đứa trẻ khác.
Cậu bé không thể hiện cảm xúc không có nghĩa là bị thiểu năng trí tuệ.
Không hiểu sao Hạ Thiên lại cảm thấy có lẽ Matthew thông minh hơn những đứa trẻ bình thường… Nếu không thì sao cậu bé có thể nhiều lần trêu chọc đùa giỡn một cậu bé lớn hơn mình đến tám tuổi như Frank chứ?
Tâm trạng vừa mới nản lòng của cô chợt có chuyển biến.
Bọn họ về đến nhà, Hạ Thiên cởϊ áσ khoác ra giúp cho Matthew rồi cầm quần áo bẩn đi thẳng đến phòng giặt ủi.
Nếu cậu bé đã nghe lọt thì hẳn là có khả năng giao tiếp. Đây là một khởi đầu tốt, giả sử Hạ Thiên có thể giao tiếp trơn tru với Matthew, vậy thì sớm chiều ở bên nhau, cô không tin bọn họ không thể trở thành người thân bạn bè.
Nhưng nếu trong lòng của nhóc Matthew không có chướng ngại thì tại sao lại không muốn đáp lại thế giới bên ngoài, không muốn mở miệng chứ?
Máy giặt được khởi động, “ù ù” chạy vang.
Hạ Thiên kéo một cái ghế đẩu ra bảo Matthew ngồi xuống, còn mình thì cầm khăn tắm lau đi lau lại mái tóc ướt sũng của cậu.
"Em nghe được chị nói gì đúng không?"
Giữa tiếng máy móc gào rú, Hạ Thiên hạ thấp giọng nói: "Không phải chị đang nói chuyện với một cục đá, mỗi câu chị nói em đều lắng nghe cẩn thận."
Matthew ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đẩu, không nói một lời.
"Là người thì phải giao tiếp, em không trả lời chị làm chị buồn lắm.” Cô nói: “Chị thấy mình đã nói đến khô cả họng rồi mà em cũng chẳng thèm đáp lại.”
Chiếc khăn mềm mại rút khỏi đầu Matthew, sự động chạm nhẹ nhàng cũng biến mất.
Hạ Thiên ôm khăn tắm ngồi xổm xuống, chọn cách nhìn thẳng vào Matthew.
"Chị cũng rất cô đơn, Frank thì đáng ghét, Layla thì lại cáu kỉnh, chị mong mình có thể kết bạn được với em, Matthew.” Cô nhìn vào mắt cậu bé và nói: “Nếu em nghe được tất cả những gì chị nói... Vậy em có thể đáp lại chị một chút được không? Dù chỉ là một cái chớp mắt hay một cái gật đầu đều được.”
Matthew vén hàng mi dày lên, nhìn về phía Hạ Thiên.
"Chị có thể làm bạn với em không?" Hạ Thiên hỏi.
Cậu bé sáu tuổi không chút nhúc nhích.
Một giây, ba giây, nửa phút trôi qua, Hạ Thiên bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Thôi được rồi, vậy thì cũng…