Bà Smith thấy thế lại càng tức giận: "Sau này mà còn đến muộn thì sẽ không có cơm tối cho con ăn."
Frank và Johan đi ra ngoài đổ rác vừa vặn trở về, Frank rửa tay rồi ngồi xuống bên kia bàn: "Đồ ác m..... Matthew, mày xuống tầng hầm làm gì?"
Tầng hầm?
Hạ Thiên theo bản năng cảnh giác.
Ai trong nhà cũng biết tầng hầm là không gian riêng của quý ngài Smith, ông ấy cấm bất cứ đứa trẻ nào ra vào.
Sở thích nghiệp dư của quý ngài Smith chính là chăm sóc vườn hoa, nghe nói bên trong cũng chỉ chứa một ít công cụ làm vườn. Bây giờ quý ngài Smith đang đi công tác, tầng hầm cũng vì thế mà bị khóa chặt, Matthew không thể vào được.
Nhưng mà...
Hồi tưởng lại ban ngày, cậu bé dường như có thể theo dõi được bước chân của Leila một cách chính xác, Hạ Thiên lại không khỏi suy nghĩ nhiều, nếu như Matthew có thể đi vào thì sao, trong lúc nước sôi lửa bỏng như thế này thì cậu bé vào đó có mục đích gì?
Mấy ngày nay ở chung, Hạ Thiên mới phát hiện, Matthew Dennehy cũng không làm chuyện gì của một đứa trẻ nghịch ngợm không mục đích, mỗi hành động của cậu bé đều có mục đích rõ ràng.
Lúc trước Matthew chưa từng vào hay đi qua tầng hầm, hôm nay lại đi qua, vậy nhất định là có nguyên nhân của cậu bé.
Tầm mắt của Hạ Thiên không nhanh không chậm chuyển lên trên người Matthew.
Đứa bé sáu tuổi không cần làm việc nhà, cậu bé chỉ cần ngồi ở bên bàn ăn chờ bà Smith tuyên bố ăn cơm là được.
Matthew Dennehy ngồi ngay ngắn trên ghế, thoạt nhìn qua, ai cũng nghĩ cậu bé hiền lành và hiểu chuyện, mái tóc vàng xõa trên trán cùng cặp lông mi dày có sự kết hợp nhịp nhàng, hình ảnh Matthew yên lặng xuất hiện như một bức tranh, một kiệt tác của nhà nhϊếp ảnh, nhà nghệ thuật nào đó.
Chỉ là, thiên sứ nhỏ này có vẻ không ổn lắm, thừa dịp quỹ bà Smith đứng dậy lấy khoai tây nướng, Frank cùng Johan đang số 1 to hơn hay số 0 lớn hơn thì cậu bé hướng về chỗ đồ ăn bên trái của mình, sau đó vươn tay ra.
Bàn tay trắng nõn của cậu bé trực tiếp luồn vào trong bát mì Ý.
Tròng mắt của Hạ Thiên muốn rơi ra ngoài luôn, đây là ý gì?