Mì Ý vừa bưng lên bàn vẫn còn nóng, vậy mà Matthew hoàn toàn không thèm quan tâm. Cô tận mắt nhìn thấy Matthew đã bỏ thứ gì đó vào bên dưới bát mì Ý, động tác của cậu bé rất nhanh, nhanh đến mức cô phải suy nghĩ xem đây có phải một đứa trẻ sáu tuổi không.
Ngay khi bà Smith quay lại, Matthew đã rút tay về.
Cậu bé từ từ rút khăn giấy ra lau sạch nước sốt trên tay, da thịt non nớt bị mì Ý nóng làm cho đỏ bừng. Nhìn thôi cũng cảm thấy thốn giùm rồi, nhưng không, trên khuôn mặt xinh đẹp của Matthew Dennehy vẫn không có bất kỳ biểu tình nào.
Bên trái của Matthew là vị trí của Leila.
Hạ Thiên không hiểu sao lại có dự cảm xấu, mặc kệ Matthew bỏ cái gì vào thức ăn của Leila nhưng đó khẳng định không phải là thứ tốt.
Không, không được.
"Leila, mau bưng rau dưa lên." Bà Smith lấy khoai tây từ lò nướng và nói: "Hạ Thiên cũng đến ăn cơm đi."
"Dạ, bà Smith."
Lúc này, Hạ Thiên mới ngoan ngoãn đứng dậy.
Lúc cô đi về phía bàn ăn, Leila cũng đã đặt rau dưa xuống và chuẩn bị ngồi vào vị trí của mình. Hạ Thiên nhắm chuẩn thời gian, nhẹ nhàng đi nhanh hơn hai bước, đi ngang qua phía sau Leila không phát ra tiếng động liền đạp ghế của cô nhóc một
cái.
"Loảng xoảng", một tiếng vang inh tai nhức óc.
Không ai phát hiện ra động tác nhỏ của Hạ Thiên, cô ngồi vững vàng bên tay phải của Matthew, mà Leila đang chuẩn bị ngồi thì không cẩn thận liền ngã xuống đất.
Leila sợ hãi kêu lên một tiếng, trong lúc giãy dụa, hai tay đặt ở bên cạnh bàn nằm lấy đĩa mì Ý ném xuống đất.
Bà Smith nhất thời chán nản kêu lên: "Leila!"
Hạ Thiên vừa mới ngồi xuống lập tức đứng dậy: "Cậu không sao chứ, Leila? Để đó, một mình mình dọn cho là được rồi!"
Cô nhanh chóng vọt tới bên bồn rửa bát cầm lấy khăn lau và thùng rác. Quay trở lại bàn ăn, việc trước tiên là nhặt mì Ý bị đánh rơi lên.
Khi chạm đến thức ăn, Hạ Thiên vẫn bị bỏng nên phải rụt tay lại, cô không thể không lựa chọn dùng khăn lau bọc lại ném vào thùng rác. Đồng thời, cô cũng không khỏi kinh ngạc và sợ hãi-- chẳng lẽ Matthew không cảm nhận được đau đớn sao?