Leila vẫn về nhà trước khi bà Smith fan làm.
Hạ Thiên không rỗi hơi mà đi chơi trò mách lẻo, Justin cũng không có ý định làm "kẻ phản bội", mọi người đều ngầm hiểu với nhau chuyện Leila trốn học.
Theo thường lệ, bữa tối là do tất cả những đứa trẻ cùng nhau chuẩn bị, theo lời của bà Smith thì đây là "cơ hội tốt để tăng cường tình cảm gia đình", và hiển nhiên, mấy đứa trẻ ở đây chả đứa nào thẩm nổi cái tăng cường tình củm này cả.
Hạ Thiên nói dối trên đường về nhà không cẩn thận nên vấp ngã, vì thế mới để lại vết thương. Sau khi bôi thuốc vào lòng bàn tay, cô không thể tham gia lao động, sau đó còn bị bà Smith răn dạy một trận.
"Đúng là mấy đứa trẻ con mà, rảnh rỗi sinh nông nỗi, suốt ngày chỉ tìm thêm phiền phức cho ta thôi." Bà Smith rất không vui mà nói: "Ban ngày giúp đỡ bệnh nhân mệt đến chết đi sống lại, đến buổi tối muốn an ổn nghỉ ngơi thôi cũng không yên với mấy đứa, chỉ được cái phá. Leila, con đang làm gì vậy? Mau đi rửa rau! Hạ Thiên, sau này con không thể sơ ý vì những chuyện nhỏ nhặt như thế nữa, bây giờ chỉ có trầy da thôi, chẳng may xảy ra chuyện gì thì cơ quan phúc lợi sẽ phạt tiền ta mất. Đi, không thể làm gì thì đi xem lò nướng. Frank và Johan đi đổ rác đi, một sân khấu rác kia kìa, nhanh cái tay cái chân lên! Còn Justin, không có việc gì làm thì đi lau bàn đi."
Cơm tối của bọn họ rất đơn giản, có khoai tây nướng, mỳ Ý, rau dưa và một số món thịt nhưng không phải thịt, vì sao hả, vì món thịt ấy như thịt ở mấy đám cưới của người kẹt xỉ, miếng thịt mỏng như lá lúa, chỉ có điều, bà Smith không muốn có đứa nhỏ được ngồi không nên sau khi chỉ huy mấy đứa nhỏ làm việc, bà ấy liền hạ quyết tâm làm bữa tối cho buổi Giáng Sinh.
Hạ Thiên ngồi xổm bên lò nướng yên lặng quan sát bà Smith bận tới bận lui. Cho đến khi mì Ý trong nồi chín, Justin đem mĩ chia làm bảy phần bưng lên bàn, bà Smith lúc này mới biết ai có mặt ai không.
"Matthew? Matthew đâu rồi? Thật tình, muốn trầm cảm với thằng nhóc này luôn."
Bà Smith bực bội thấp giọng mắng: "Ai, thật hối hận khi đã đồng ý với nhân viên xã hội đón thằng nhóc này về nhà mà, chả khác nào con ma, linh hồn lang thang cả, thích thì hiện lên, không thích thì biến mất, coi nơi đây chẳng khác nào cái chợ"
Sau khi câu nói này phát ra, Matthew mới chậm chạp hiện thân.
Cậu bé rẽ vào phòng bếp, sau đó ngồi vào bàn ăn không nói tiếng nào.